Bàng Ngọc Quý lúc này nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền mà Liễu Hiên đang đeo trên cổ và cũng đã không khỏi ngỡ ngàng “là cô bé ấy…đúng thật là cô bé ấy rồi…đúng là Tiểu Hiên Hiên rồi ! Tạ ơn trời, cuối cùng thì cũng tìm được cô bé ấy”.
Doãn Lục Lang nhíu mày vì không hài lòng khi thấy Bàng Ngọc Quý nhìn Liễu Hiên như vậy, anh lạnh lùng hỏi “này Tiểu Quý, cậu nhìn gì thế ?”
Bàng Ngọc Quý nheo mắt “Cậu gọi gì mà Tiểu Quý chứ ? Tôi sắp ba mươi mùa hoa cúc rồi đấy !”
– Hừ…trai già như cậu tốt hơn hết là đừng có nhìn Hiên Hiên nhà tôi như thế…nếu không thì tôi lật ngược nóc bệnh viện của cậu lên đấy !”
“Tôi nhớ cái bệnh viện này một nửa là của cậu đấy !”
Doãn Lục Lang quay mặt đi “tôi mặt kệ…”
“Doãn Lục Lang, cậu là đồ khốn kiếp…là đồ ủ giấm !”
Dạ Phong cười thầm “ơ…cái tết lạnh lùng, lơ đễnh với phụ nữ này mà cũng biết ghen tuông, mặt trời sắp được mọc lên từ phía tây rồi sao ?”
Thấy mặt mày Doãn Lục Lang u ám, Bàng Ngọc Quý cùng Dạ Phong thầm trao đổi ánh mắt với nhau, cả hai cùng đi ra ngoài.
Giờ này giữa căn phòng bệnh sang trọng, rộng lớn chỉ còn lại hai người…
Liễu Hiên rời khỏi lồng ngực Doãn Lục Lang, cô đưa đôi tay bé nhỏ của mình áp nhẹ lên khuôn mặt đẹp trai đầy nét nam tính của anh “Lục Lang, anh đã gầy đi nhiều rồi !”
“Hiên Hiên, em có nhớ anh không ?”
Liễu Hiên nhìn thẳng vào mắt Doãn Lục Lang “có ạ !”
“Có là có gì vậy Hiên Hiên ?”
Nhìn vẻ mặt như đang muốn trêu đùa mình, Liễu Hiên giận dỗi quay mặt đi…
– “Anh thật xấu xa…”
“Anh xấu xa gì đâu nào ?”
– “Anh còn chối, rõ ràng là anh vừa trêu ghẹo em mà “.
“Không đâu Hiên Hiên, thật ra thì anh rất thích và rất muốn nghe em nói nhớ anh !”
Liễu Hiên chu mỏ làm nũng với anh “hừ…ai thèm nhớ anh chứ !”
Mặt mày Doãn Lục Lang trở nên ủ dột…anh biết là anh kém cỏi nên chẳng được Hiên Hiên quan tâm !”
Lúc này nhìn mặt Doãn Lục Lang muốn đáng thương bao nhiêu thì liền có bấy nhiêu. Liễu Hiên hốt hoảng “anh ấy…”
– “Lục Lang !”
Doãn Lục Lang im lặng không lên tiếng !
Liễu Hiên sững sờ “anh ấy buồn thật sao ?”
– Lục Lang, em đùa thôi…khiến cho anh không được vui sao ?”
“Hiên Hiên…anh…”
Liễu Hiên quỳ gối chồm dậy hôn lên môi anh, nụ hôn vội lướt qua như thể chuồn chuồn đạp nước !
Doãn Lục Lang ngây người “Hiên Hiên chủ động hôn mình sao ?”
Nhưng anh không cam tâm…”nụ hôn này lướt qua nhanh quá, anh còn chưa cảm nhận được…anh muốn lâu hơn, ấm áp hơn và nồng say hơn !”
Doãn Lục Lang nhanh chóng ôm lấy cô và đặt lên môi cô một nụ hôn vừa say đắm vừa ngọt ngào !
Cả người cô bị hôn đến mức trở nên tê dại, hai má ửng đỏ, thở dốc từng hồi…
“Hiên Hiên…có nhớ anh không ?
Liễu Hiên gật đầu “có ạ…em nhớ anh nhiều lắm !”
“Anh muốn nghe một lần nữa !”
– “Lục Lang, em nhớ anh…em nhớ anh !”
Với Doãn Lục Lang mà nói, chỉ cần như thế thôi thì trong lòng anh đã hạnh phúc vô bờ bến !
“Hiên Hiên…”
Cả hai ôm lấy nhau…không ai muốn rời xa nhau !
Doãn Lục Lang kéo cô ngồi vào lòng anh “Hiên Hiên, em đã ăn gì chưa ?”
Lúc này Liễu Hiên mới chợt nhớ đến “a…”
“Sao vậy Hiên Hiên ?”
Thím Vương có chuẩn bị thức ăn cho anh, để em lấy ra cho anh ăn nhé !
Doãn Lục Lang buông lỏng vòng tay ôm, để cho Liễu Hiên bước xuống giường “được, em lấy ra đi…chúng ta cùng ăn”.
– Dạ !