Trong thời gian thi vòng ba này, các ban giám khảo đã nhanh chóng chấm xong điểm các bài thi vòng hai đó, lập tức nhận lấy bài thi của vòng ba chấm điểm. Bởi vì bài thi lần này là vẽ tranh nên bài thi được kiểm tra rất nhanh.
Nghiêm Thanh cầm lấy danh sách những người qua vòng hai, chậm rãi lướt qua một lượt.
“Trong tay Nghiêm mỗ là danh sách những người thông qua vòng hai, Nghiêm mỗ sẽ đọc qua một lần, ai có tên mời đứng dậy! Minh Anh, Hạ Chí, Oanh Oanh, Uyên Nhi, Ngọc Hân, Loan Phương, Trí Quang, Tài Kiệt, Hắc Long,…”
Vô số cái tên được đọc ra, những người không có tên nhanh chóng đứng dậy. Hàn Băng đếm sơ qua khoảng hơn ba trăm người!
Trong khi đọc tên những người qua vòng hai, các ban giám khảo cũng đã chấm xong điểm cho các thí sinh vòng ba. Những tiểu đồng đứng đó nhanh chóng ghi tên những người đi tiếp vào vòng bốn rồi đưa cho Nghiêm Thanh.
“Tiếp theo là những thí sinh không thể đi tiếp vào vòng bốn. Những ai có tên mời đứng dậy như những người vòng hai. Đầu tiên là Khang Lúc, Hà Phương, Hà Kiều, Đông Tiêu, Oanh Loan, Trí Quang,…”
Sau khi Nghiêm Thanh đọc xong lại có gần ba trăm người nữa đứng lên. Hàn Băng lướt qua một lượt những người đứng, ánh mắt không chút dao động. Năm trăm chín mươi hai người!
“Những thí sinh đang đứng, ai đã được gọi tên hai lần mời rời qua một chỗ, những người đọc tên một lần, chúng ta sẽ chơi một trò chơi nho nhỏ. Mười người trả lời đúng đầu tiên sẽ được đi tiếp, còn lại xin mời trở về! Chúng ta có thể bắt đầu rồi!” Nghiêm Thanh nhìn những người đang đứng híp mắt lại.
Những nhưng gọi tên hai lần chậm chạp rời qua một bên, nhìn những người đứng khác. Số lượng người đứng tại chỗ, chỉ còn lại tầm bốn trăm mạng!
Gần bốn trăm người nghe vậy đều đồng loạt hít một hơi thật sâu, trên mặt hiện lên vẻ căng thẳng. Gần bốn trăm người nhưng chỉ cho mười người ở lại!
“Thử thách này cũng rất đơn giản, chỉ là trả lời câu đố vui mà thôi! Mỗi câu sẽ có nửa phút để trả lời, nếu không trả lời được liền bỏ qua câu đó. Chúng ta bắt đầu đi. Câu đầu tiên: Đi nằm đứng nằm ngồi nằm nhưng nằm lại đứng, là cái gì?”
Đi nằm đứng nằm ngồi nằm nhưng nằm lại đứng? Không phải là cái bàn chân sao? Hàn Băng suy nghĩ trong lòng.
“Là cái bàn chân!” Một người nghe xong nhanh chóng trả lời.
“Chính xác! Mời vị công tử kia ngồi xuống, chúng ta đến câu số hai. Câu đố là: Thân em xưa ở bụi tre, mùa đông xếp lại mùa hè mở ra. Đố là cái gì?”
Hàn Băng ngồi im đó nghe những câu đố dân gian, khóe miệng dần nhấc lên cao.
“Là cái quạt.”
“Mời công tử ngồi xuống. Chúng ta đến với câu đố thứ ba: Bằng cái hạt cây, ba gian nhà đầy còn tràn ra sân! Là cái gì?”
Mọi người thoáng im lặng suy nghĩ đáp án, một người rụt rè lên tiếng:
“Hạt mưa?”
“Không phải. Mọi người suy nghĩ thêm chút đi! Thời gian còn hai mươi giây nữa!” Nghiêm Thanh lắc đầu.
“Ngọn nến!”
“Đúng rồi! Chúng ta đến với….”
……………………
“Đây là câu đố cuối cùng, mọi người phải chú ý nhanh chóng trả lời!”
Lúc này đây, mặt mọi người nhăn nhó đen xì đủ kiểu. Có hi vọng có thất vọng.
“Câu đố thứ mười: Đầu khóm trúc, đuôi khúc rồng. Sinh thì bạch, tử thì hồng. Đố là con gì?”
Phạm Minh Thuận nghe xong câu đố hơi nghiêng người qua hỏi Hàn Băng.
“Băng huynh, huynh biết câu trả lời không?”
Hàn Băng nhẹ gật đầu một cái, hai mắt nhìn về phía Nghiêm Thanh. Trong mười câu hỏi vừa qua, mọi người đã bỏ lỡ mất ba câu, nếu bỏ câu này thì chỉ có sáu người được ở lại!
“Con gì vậy?”
“Con tôm.” Hàn Băng nói nhỏ.
“Là con tôm á? Đơn giản vậy sao?” Phạm Minh Thuận chớp mắt không tin.
“… Ừ.”