Mọi người lớn nhỏ trong cung đều đang nghị luận việc này.
Không ít trưởng lão Vạn Diệu Cung đều kêu gào muốn đánh trả.
Nhưng hai cung chủ chính phó Vạn Diệu Cung, Tư Nam Yên bế quan không ra mặt.
Mà Phượng Nhược Ly mặc dù sử dụng thần thông trốn về tông môn, nhưng cũng bị trọng thương.
Không có người đứng đầu, cuối cùng mọi người cũng chỉ có thể mắng chửi một trận.
Mấu chốt nhất chính là, ngay cả Phượng Nhược Ly cũng bị người đuổi giết.
Những người này thực lực còn không bằng Phượng Nhược Ly, đánh ngược lại chẳng phải là muốn chết sao.
* * *
Vạn Diệu Cung, Ngô Đồng Phong,
Trong một gian mật thất.
Phượng Nhược Ly đang khoanh chân ngồi, vận công chữa thương.
Sắc mặt nàng tái nhợt không chút tơ máu, cả người giống như là bị rút đi hồn phách.
Toàn thân tản ra một cỗ tử khí.
– Sư tôn, thương thế của ngươi thế nào?
Ninh San thần sắc lo lắng đứng ở một bên.
– Không sao, không chết được.
Phượng Nhược Ly miễn cưỡng mở mắt, ánh mắt uể oải, cả người suy yếu đến cực điểm.
Lần này, nàng bị người một đường đuổi giết, có thể nói nguy hiểm tột cùng.
– Sư tôn, rốt cuộc lần này xảy ra chuyện gì?
Vẻ mặt Ninh San dịu lại, hỏi.
Phượng Nhược Ly nghe vậy, mi mắt nhíu chặt, sắc mặt cũng âm trầm:
– Chính Dương Tông lại có thêm một gã tu sĩ Thần Thông Cảnh, ngày sau, có chút phiền toái..
– Chuyện này..
Ninh San cũng biến sắc.
Nguyên bản, thực lực của Chính Dương Tông và Vạn Diệu Cung cho tới nay đều ngang nhau.
Thần Thông Cảnh cũng là chiến lực đỉnh cấp của song phương.
Nhưng ở ba năm trước, Chính Dương Tông có trưởng lão đột phá tu vi, thành công bước vào Thần Thông Cảnh.
Mà hiện tại, Chính Dương Tông lại có người bước vào Thần Thông cảnh.
Kể từ đó, chênh lệch giữa hai bên xem như hoàn toàn kéo dài.
Thấy Ninh San mặt u sầu, Phượng Nhược Ly ngược lại nở nụ cười.
– San nhi, không cần lo lắng, chỉ cần sư tổ ngươi còn sống, Chính Dương Tông bọn họ có nhiều Thần Thông Cảnh hơn nữa cũng không dám thật sự giết tới.
– Sư tổ..
Ninh San sắc mặt hơi buông lỏng, nhưng vẫn có chút lo lắng nói:
– Sư tôn, sư tổ bế quan nhiều năm như vậy vẫn chưa xuất quan, có thể hay không..
– San nhi, đừng nói bậy!
Phượng Nhược Ly giận dữ mắng một tiếng.
Đông!
Trong lòng Ninh San run lên, biết mình nói sai, lập tức quỳ xuống.
– Lời này ngày sau không thể nói nữa!
– Vâng, đệ tử nhớ kỹ!
Ninh San cúi đầu, không dám nói thêm gì nữa.
– Được rồi, đi xuống đi, vi sư phải vận công chữa thương.
Ánh mắt Phượng Nhược Ly mệt mỏi, cũng không có ý trách phạt Ninh San, chỉ phất tay bảo lui ra.
– Sư tôn, không bằng ta mang mấy lô đỉnh đến..
Ninh San đứng dậy, suy nghĩ một chút, lại cung kính nói.
– Lô đỉnh?
Phượng Nhược Ly lắc đầu.
– Đến cảnh giới vi sư, lô đỉnh trong tông môn đã sớm không có cũng không sao, bằng không vi sư lần này cũng sẽ không ra ngoài tìm kiếm thiên tài địa bảo luyện chế đan dược.
Lô đỉnh của Vạn Diệu Cung phần lớn căn cơ nông cạn, hơn nữa thường xuyên được thải bổ.
Cơ hồ không có lô đỉnh cảnh giới cao.
Đối với Phượng Nhược Ly mà nói, tự nhiên cũng không có tác dụng gì.
Ninh San có chút chán nản, nhưng lại đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nói:
– Sư tôn, đệ tử nhớ tới một người, người đó có lẽ có tác dụng với thương thế của người.
– Ai?
– Ôn Tri Hành.
Ôn Tri Hành? . truyen bjyx
Phượng Nhược Ly nhíu mày, nàng không nhận ra người này.
– Sư tôn, hôm đó Tư Nam Yên trọng thương, chính là thải bổ người này mới tránh được một kiếp.
Ninh San lại nói.
– Không chết?
– Người này không chỉ không chết, còn sinh long hoạt hổ.
Ninh San tiếp tục mở miệng, sau đó kể lại chuyện tình cờ gặp Ôn Tri Hành.
– Thú vị.
Đôi mắt Phượng Nhược Ly khẽ động, nói:
– Dẫn hắn tới đây gặp ta.
– Vâng!
Ninh San khom người lĩnh mệnh, bước nhanh rời đi.
– Sư muội, xem ra ngươi nhặt được bảo bối gì rồi.
Phượng Nhược Ly ánh mắt yêu dị.
– Nhưng mà sư tỷ ta, lại thích đồ của ngươi..
* * *
Trăng lên cành, đêm khuya yên tĩnh.
Còn thiếu chút tạo hóa cuối cùng.
Lúc này Ôn Tri Hành đối với việc này hoàn toàn không biết, hắn đang khổ não khuyết thiếu Điểm Tạo Hóa cuối cùng.
Vạn Diệu Tiêu Hồn Đan phát tác thật sự quá khó nhịn.
Mấy ngày nay, hắn cơ hồ cũng ngủ không ngon giấc.
Đã sắp bị tra tấn điên rồi.
[ Phát hiện Mảnh Vỡ Tạo Hóa, phai chăng tiêu hao một tháng tuổi thọ thu thập ngẫu nhiên.]– Ai?
Ôn Tri Hành sửng sốt.
– Mảnh Vỡ Tạo Hóa ở đâu ra?
Sau một khắc, cửa phòng của hắn bị người đẩy ra, một đạo nhân ảnh lắc mình tiến vào.
Ôn Tri Hành trong lòng cả kinh, nhưng không đợi hắn phản ứng.
Một kích thủ đao liền trực tiếp đặt trên cổ hắn.