Rõ ràng người kết hôn phải là Tông Minh Trạch lại bỗng chốc biến thành người mà cả thế giới không dám động tới là Vương tử Tông Minh Hạo!
Mễ Khả Nhi thật sự là không có cách nào tiếp thu sự thật này!
Người mà cô ta muốn sao lại có thể bị người khác vấy bẩn được?
Vì thế, Mễ Khả Nhi bí mật cho người đi điều tra chuyện này.
Cô ta được biết, Tần Lục Nguyệt cũng là bị Tần gia ép gả đến Tông gia, hơn nữa lúc Tông Minh Hạo chủ động đưa đề nghị thay em trai – Tông Minh Trạch kết hôn thì cũng không quen biết Tần Lục Nguyệt. Vì vậy, Mễ Khả Nhi biết mình vẫn còn cơ hội.
Nếu trong lúc bọn họ chưa có tình cảm gì với nhau thì chuyện chia rẽ bọn họ hẳn rất dễ dàng.
Cho nên, hiện tại cô ta phải chia rẽ bọn họ, không cho phát sinh tình cảm. Trước khi Tông Minh Hạo bắt đầu cảm thấy hứng thú với Tần Lục Nguyệt phải nhanh chóng làm cho bọn họ ly hôn!
Tần Lục Nguyệt chật vật quay lại đại sảnh, tim nó đang đập thật nhanh.
Về sau nhất định không thể một mình ở cùng Tông Minh Hạo!
Người đàn ông này không bao giờ nói lý!
Tần Lục Nguyệt chờ một lúc cho tâm trạng ổn định lại, rồi chuẩn bị rời đi.
Nơi này, nó không muốn ở thêm một phút nào nữa.
Ngay khi Tần Lục Nguyệt chuẩn bị đứng dậy, một người đàn ông dáng người cao lớn, anh tuấn, khí chất nho nhã đang cầm ly rượu đi tới chỗ Tần Lục Nguyệt: “Tần tiểu thư?”
Tần Lục Nguyệt lập tức đứng lên: “Xin chào! Tôi là Tần Lục Nguyệt.”
Đối phương đánh giá Tần Lục Nguyệt một chút rồi tức khắc nở nụ cười: “Thì ra cô chính là người mà đứa em ương ngạnh kia của tôi vừa bảo vệ. Nhưng thật sự làm tôi rất ngạc nhiên đấy.”
Tần Lục Nguyệt vẻ mặt mờ mịt nhìn anh ta: “À?”
Đối phương cười khẽ lên, anh ta cười lên thật sự rất đẹp, sẽ làm người ta có cảm giác như đang đắm mình trong gió xuân. Cảm giác này hoàn toàn trái ngược với cảm giác bá đạo lạnh lùng của Tông Minh Hạo.
“Xin phép tự giới thiệu. Tôi tên Nghiêm Sâm, năm nay 24 tuổi, là anh trai thứ hai của Nghiêm Nặc.”_Anh ta khẽ khom lưng xuống, nói tiếp: “Đứa em ương ngạnh kia của tôi từ nhỏ đến lớn được người ta chiều chuộng nên sinh hư. Nếu có chỗ nào không phải mong Tần tiểu thư đừng để ý.”
Lúc này, Tần Lục Nguyệt mới phản ứng lại.
Hóa ra, người đàn ông ôn nhuận như ngọc trước mắt này chính là một trong trong số Thập đại công tử của tỉnh S – Nghiêm Sâm.
Nghe đồn Nghiêm gia có hai người con trai và một người con gái.
Con cả là Nghiêm Kha, hành tung bí ẩn, giống với đại thiếu gia Tông Minh Hạo của Tông gia.
Đứa con thứ hai là Nghiêm Sâm, tính cách ôn hòa, lễ độ, là một quý công tử có tiếng. Thích đại tiểu thư của Mễ gia, Mễ Khả Nhi.
Nhỏ nhất chính là Nghiêm Nặc, bởi vì là con út nên là cả nhà rất chiều chuộng, nâng lưu trong lòng bàn tay như một vị công chúa.
Tần Lục Nguyệt rất cảm kích Nghiêm Nặc đã giải vây giúp nó, cho nên đối với Nghiêm Sâm cũng tràn ngập hảo cảm, nghe được Nghiêm Sâm nói như vậy, tức khắc lắc đầu cười nói: “Làm sao có thể chứ, Nghiêm tiểu thư ít nhiều vừa giải vây giúp tôi. Tôi rất biết ơn cô ấy.”
“Em ấy hiếm khi chủ động giúp ai đó, nó đã chủ động giúp cô, có nghĩa là thật sự yêu thích cô.”_Nghiêm Sâm quả nhiên là một người vô cùng yêu quý em gái, gọn gàng, dứt khoát nói với Tần Lục Nguyệt: “Tiểu Nặc vừa mới về nước không lâu, trong nước cũng không có bạn bè gì cả. Nếu Tần tiểu thư không ngại, mong cô có thể có giao lưu, nói chuyện với em ấy nhiều hơn.”
Tần Lục Nguyệt đưa tay lên khẽ hất lọn tóc mai trên trán, nhẹ nhàng cười, nói: “Đó là vinh hạnh của tôi.”
Vốn dĩ khuôn mặt của Tần Minh Hạo rất xinh đẹp, cô lại cười như vậy khiến cho khuôn mặt càng thêm rạng rỡ, động lòng người.
Tông Minh Hạo cùng Mễ Khả Nhi đi xuống thang vừa hay thấy được cảnh tượng này.
Đột nhiên lòng Tông Minh Hạo thắt lại.
Cô gái này khi ở cùng mình chưa bao giờ cười như vậy!
Vậy mà hôm nay cô ấy lại có thể cười với hai người xa lạ!
Người thứ nhất là Nghiêm Nặc, người thứ hai là Nghiêm Sâm!
Với Nghiêm Nặc thì thôi đi nhưng cười với Nghiêm Sâm như vậy là cô có ý gì?
Hừ!
Thủ đoạn ít mà cũng dám đi trêu đùa đàn ông!
Không khí xung quanh Tông Minh Hạo chợt giảm xuống.
Những người đang định đến chào hỏi anh, tất cả đều đồng loạt dừng lại, cũng không dám…đi thêm một bước nào nữa!
Má ơi! Ai lại dám chọc giận đại thiếu gia của Tông gia vậy?
Ai mà không có mắt như vậy?
Tự mình muốn đi tìm cái chết thì cũng không cần liên lụy đến người khác như vậy đâu!
Tần Lục Nguyệt không nhìn thấy Tông Minh Hạo và Mễ Khả Nhi, vẫn mỉm cười trò chuyện với Nghiệm Sâm.
Nó càng cười sáng lạn, vui vẻ bao nhiêu thì không khí xung quanh Tông Minh Hạo lại càng hạ thấp bấy nhiêu.
Cuối cùng, Tông Minh Hạo không nhịn được nữa.
Tông Minh Hạo bước về phía Tần Lục Nguyệt, không nói lời nào ôm cô vào trong ngực, ngang ngược nói: “Lục Nguyệt, em không phải muốn về nhà sao? Bây giờ cũng khá muộn chúng ta cùng nhau về nhà thôi!”
Tần Lục Nguyệt bị bất ngờ, thoáng cái đã bị ôm vào một lồng ngực lạnh như băng, nét tươi cười trên mặt trong nháy mặt liền cứng lại!
Vừa ngẩng đầu lên nhìn, lại chạm ngay vào ánh mắt tức giận của hắn.
Người đàn ông này, lại phát điện cái gì vậy?
Mình đã tự giữ khoảng cách với anh ta rồi, anh ta còn muốn cái gì nữa?