Chắc là do trước đó em ấy quá mệt mỏi nên vẫn chưa tỉnh.
Lúc này, Tần Di lặng lẽ đi tới bên giường, ngồi xuống.
Mái tóc đen của Thẩm Thanh Đường xõa tung trên gối, trên khuôn mặt thanh tú có chút tái nhợt lại càng thêm gầy guộc với chiếc cằm nhọn.
Hàng mi dày và mảnh lặng lẽ rủ xuống, phủ lên làn da trắng nõn mềm mại của cậu một lớp bóng nhẹ, đôi môi mỏng hơi mím lại vẫn còn vương chút đỏ nhạt ẩm ướt.
Đôi mày thanh mảnh tuy hơi nhíu lại nhưng vẫn toát ra vẻ dịu dàng khó hiểu.
Nhìn thấy Thẩm Thanh Đường như vậy, Tần Di bất giác dâng lên một niềm yêu thương, hắn nhìn chằm chằm dáng vẻ say ngủ của Thẩm Thanh Đường hồi lâu, cuối cùng chỉ đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy những ngón tay mềm mại trắng nõn của Thẩm Thanh Đường, cúi đầu xuống, tiến lại gần hơn, để lại một nụ hôn nhẹ nhàng trên những đầu ngón tay thanh tú.
Đột nhiên, một tia sáng xanh lặng lẽ hiện ra từ ngón tay út của Thẩm Thanh Đường, hung hăng tát vào mặt Tần Di một cái! Chớp mắt xuất hiện một vệt đỏ!
Tần Di:…
Tần Di lấy lại tinh thần, cau mày đặt tay Thẩm Thanh Đường xuống, chỉ thấy một sợi dây leo xanh mảnh đang rút lại vào đầu ngón tay Thẩm Thanh Đường.
Tần Di khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: “Mi muốn tạo phản?”
Chồi Nhỏ lại lập tức nhú ra, uốn éo điên cuồng, giống như bị chọc giận, kêu gào ầm ĩ.
Tần Di nhìn động tác của Chồi Nhỏ, vậy mà cũng hiểu được một ít ý tứ của nó, lúc này im lặng một lát, mới nói: “Xin lỗi, lúc đó ta không khống chế được.”
Chồi Nhỏ chống nạnh.
Nhưng rõ ràng đã không còn điệu bộ hống hách như vừa rồi.
Nhìn thấy cảnh này, Tần Di không thể không nghĩ – nó cũng dễ dỗ như Thanh Đường.
Chỉ là hắn không trực tiếp nói ra điều này, hắn vẫn cần sự giúp đỡ của Chồi Nhỏ để chăm sóc Thẩm Thanh Đường.
Có điều……
Tần Di đột nhiên ý thức được điều gì, không khỏi nhíu mày, trầm giọng nói: “Sao lúc đó mi không xuất hiện?”
Nếu Chồi Nhỏ ra ngoài sớm hơn, có lẽ đã ngăn cản được hắn?
Kết quả là, Chồi Nhỏ nghe thấy những lời này của Tần Di lại vô cùng tức giận rồi xoay người đi.
Tần Di nhìn đến quáng mắt, sau một lúc, đành phải đưa tay ra chạm vào đầu ngón tay của Thẩm Thanh Đường.
Chồi Nhỏ liếc nhìn Tần Di, ghét bỏ một hồi lâu, mới cực kỳ cực kỳ không tình nguyện quấn lên đầu ngón tay của Tần Di.
Khi linh lực tiếp xúc, Tần Di có thể cảm nhận được tâm tư của Chồi Nhỏ.
Nghe Chồi Nhỏ nói huyên thuyên, Tần Di rốt cục hiểu ra.
Thì ra là như vậy……
Khi đó, uy áp trên người hắn bộc phát dữ dội đến mức áp chế hoàn toàn Thẩm Thanh Đường, đương nhiên cũng áp chế được Chồi Nhỏ, Chồi Nhỏ muốn đi ra nhưng không được.
Chênh lệch sức mạnh quá lớn.
Lúc này, Chồi Nhỏ nhìn vẻ mặt Tần Di trầm mặc mà áy náy, liền nhân lúc rèn sắt khi còn nóng, thừa nước đục thả câu bày tỏ nó cần rất nhiều rất nhiều linh thảo ngon miệng.
Chỉ cần nó khỏe mạnh, Thẩm Thanh Đường tất sẽ khỏe mạnh.
Tần Di liếc nhẹ nó một cái.
Tim Chồi Nhỏ đập lỡ một nhịp, trong lòng nó có chút chột dạ – dù sao thì Thẩm Thanh Đường cũng không nghiêm trọng như lời nó nói, mấy ngày nữa cậu sẽ bình phục, không biết Tần Di có nhìn ra được không.
Kết quả Tần Di trầm mặc một lát, lại nói: “Mi muốn ăn thì cũng phải nhịn một chút, trong tay ta không có linh thạch.”
Chồi Nhỏ:???
Tần Di nói thêm: “Trước đó ta đã tiêu hết tiền để cưới Thanh Đường. Chẳng phải mi cũng đã ăn hết một nửa rồi sao? Thất Tâm Hải Đường đó.”
Chồi Nhỏ:!!!
Chồi Nhỏ gào lên trong tức giận.
Thấy Chồi Nhỏ ngày càng bực tức, Tần Di ngược lại càng thấy yên tâm hơn, chắc chắn rằng Thẩm Thanh Đường không sao rồi.
Chung quy chính Chồi Nhỏ đã nói rằng Thẩm Thanh Đường và nó liên kết với nhau, tốt xấu đều như nhau, bây giờ Chồi Nhỏ vẫn còn tung tăng họat náo như vậy, chắc chắn Thẩm Thanh Đường không gặp vấn đề gì lớn.
Sau khi Chồi Nhỏ tự mình ầm ĩ một trận, nó nhận ra điều gì đó và dần bình tĩnh lại.
Tần Di hơi ngạc nhiên, lại liếc nhìn Chồi Nhỏ.
Kết quả, lúc này Chồi Nhỏ nắm lấy ngón tay của Tần Di, lần đầu tiên ở trong linh thức của mình dùng giọng điệu mỏng manh mềm mại nói với Tần Di: “Vậy chờ khi ngươi có tiền, nhất định phải mua cho ta thật nhiều linh thảo để ăn, biết chưa?”
Nếu là trước kia, Tần Di rất có thể sẽ thẳng thừng từ chối —— hắn đã nhìn quen hành vi gian xảo cùng lười biếng của Chồi Nhỏ, sớm đã nhìn thấu nó.
Nhưng vào lúc này, nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại của Chồi Nhỏ, trong đầu Tần Di vô thức hiện lên đôi mắt dịu dàng mang đầy ý cười của Thẩm Thanh Đường.
Dường như Thẩm Thanh Đường đang ngẩng gương mặt trắng nõn của cậu, nắm lấy tay hắn, làm nũng với hắn.
“Lan Đình, đợi chàng có tiền, chàng có thể mua cho em thật nhiều linh thảo, có được không?”
Tần Di trầm mặc một hồi, nhìn chằm chằm chồi non xanh mướt trước mắt, sau đó lấy đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lá của nó, dùng chất giọng dịu dàng và bình tĩnh nhất nói: “Được.”
Chồi Nhỏ chưa bao giờ tiếp xúc trực tiếp với một Tần Di dịu dàng như vậy, đầu tiên nó ngơ ngác một hồi, sau đó lại có vẻ hơi ngại ngùng, co người lại vào trong cơ thể Thẩm Thanh Đường.
Tần Di:?
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Chồi Nhỏ cũng biết ngại ngùng, sắc mặt hắn trở nên có chút vi diệu.
Và lúc này, Tần Di lần đầu tiên nhận ra rằng Chồi Nhỏ và Thẩm Thanh Đường có điểm chung.
Mặc dù Chồi Nhỏ hay nghịch ngợm nhưng nó có chừng mực, óc quan sát rất tốt, biết đoán ý qua lời nói và biểu cảm; trong khi Thẩm Thanh Đường thông minh và dịu dàng, nhưng vẫn có một khía cạnh xảo quyệt và hoạt bát ẩn sâu trong xương của em ấy.
Phải chăng… Chồi Nhỏ khi lớn lên sẽ giống như dáng vẻ của Thẩm Thanh Đường.
Và khi Thẩm Thanh Đường còn nhỏ, em ấy sẽ giống như bộ dáng của Chồi Nhỏ không?
Nghĩ đến đây, tim Tần Di thổn thức, không khỏi ngẩng đầu nhìn Thẩm Thanh Đường đang ngủ say.
Nhưng vào lúc này, bốn mắt chạm nhau.
Đồng tử Tần Di đột nhiên co rụt lại.
Sau đó, trong mắt hắn, phản chiếu một nụ cười dịu dàng trong trẻo dần dần nở rộ.
“Lan Đình.”
Thẩm Thanh Đường nhẹ nhàng vươn tay, nắm lấy tay Tần Di.
Mềm mại mịn màng, làm lòng người rung động không thôi.
Sau đó, Thẩm Thanh Đường chống người cố gắng ngồi dậy.
Tần Di hoàn hồn, nhìn sắc mặt tái nhợt của Thẩm Thanh Đường, vội vàng tiến lên ôm lấy Thẩm Thanh Đường, từng chút một đỡ cậu ngồi dậy.
Qua lớp áo lót mỏng, Tần Di có thể cảm nhận được hơi ấm mềm mại từ làn da của Thẩm Thanh Đường.
Nhưng lúc này, trong đầu Tần Di không hề có ý nghĩ suồng sã nào, hắn chỉ lấy một chiếc gối mềm đặt sau eo Thẩm Thanh Đường.
Sau đó nhẹ nhàng đưa tay giúp Thẩm Thanh Đường vén mái tóc đen huyền đang xõa xuống vai qua một bên.
Thẩm Thanh Đường không từ chối, chỉ yên lặng hưởng thụ sự dịu dàng ân cần của Tần Di.
Sau khi Tần Di xử lý xong mọi việc, những ngón tay mềm mại như ngọc của Thẩm Thanh Đường đột nhiên vuốt nhẹ lên mặt hắn.
Tần Di hơi sững người.
Thẩm Thanh Đường nhẹ nhàng nói: “Lan Đình, quay mặt lại em nhìn một chút.”
Tần Di hơi bối rối, nhưng thuận theo ý của Thẩm Thanh Đường, hắn khẽ quay mặt lại.
Những ngón tay mềm mại của Thẩm Thanh Đường nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt gầy guộc của Tần Di, lúc này cậu nín thở kiểm tra cẩn thận, xác nhận trên khuôn mặt lộ ra bên ngoài lớp mặt nạ của Tần Di không để lại vết sẹo nào, mới vươn tay vuốt ve cổ áo của Tần Di.
Sắc mặt Tần Di hơi thay đổi, hắn vô thức nắm lấy tay Thẩm Thanh Đường.
Thẩm Thanh Đường nhạy bén, sao có thể không biết tâm tư của Tần Di, khẽ cười nói: “Lan Đình mắc cỡ à?”
Tần Di:…
Trầm mặc một hồi, Tần Di không được tự nhiên nói: “Không cần xem đâu, không có bị thương.”
Thẩm Thanh Đường nhìn Tần Di một lúc, xác định Tần Di thật sự xấu hổ, suy nghĩ một chút liền lặng lẽ rút tay về, không ép buộc nữa.
Thấy Thẩm Thanh Đường rút tay về, Tần Di đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó lại có chút thất vọng khó hiểu.
Tần Di lập tức có chút kinh hãi, hắn đang mong đợi cái gì?