Dứt câu, Bạch Trác cảm thấy da mặt ngày càng nóng ran, hỗn ăn hỗn uống đã đành giờ lại còn tranh phần cơm trưa của anh.
Nước da cô vốn đã trắng ngần, lại điểm thêm chút sắc hồng trông càng nõn nà hơn, nom y như da của một bé mèo vừa mới sinh.
“Ừm.” Thấy mặt cô đỏ bừng như vậy, anh đành đáp lời rồi nói một câu dài nhất kể từ khi gặp mặt cho tới giờ, “Ăn được thì cứ ăn nhiều vào, ăn không hết thì…”
Nghe thế, hai mắt cô chợt sáng lấp lánh, sắc mặt cũng hết đỏ luôn.
Anh thôi không nhìn cô nữa, nói nốt mấy chữ cuối: “… Cứ để đó.”
Bạch Trác: “…”
Không biết ban nãy cô đã mong đợi điều gì nữa.
Cuối cùng cô chia phần số bánh bao chiên còn lại trong hộp, đang tính đưa lại tô hoành thánh cho Hứa Yếm thì anh đã duỗi tay cầm lấy hộp bánh bao chiên rồi đi mất.
Bạch Trác: “…”
Không hiểu sao cô cứ thấy hôm nay anh hơi lạ, từ khi đi ra khỏi con hẻm nhỏ kia cô đã thấy anh hơi khác thường.
Dường như kể từ lúc đó, Hứa Yếm đã cho phép cô đến gần anh hơn.
Cô lén liếc anh, tuy nhiên nét mặt anh vẫn như thường lệ.
Bạch Trác nuốt hết những tò mò vào trong bụng, dù gì cô cũng rất thích sự đổi thay này.
Tào Lâm ngồi bên cạnh tập trung hết toàn lực vào đồ ăn, vừa cười ha hả cắm cúi ăn lấy ăn để, vừa tấm tắc khen ngon: Hôm nay bánh bao chiên ngon quá xá! Hôm nay hoành thánh tuyệt cú mèo!
Tựu chung lại, bữa cơm hôm nay diễn ra trong bầu không khí êm ái và hài hòa.
Cơm nước xong xuôi, sau khi bỏ hết rác vào túi rác, Bạch Trác lấy khăn ướt trong cặp ra định lau bàn.
Sợ áo chống nắng vướng víu nên cô xắn ống tay áo lên đến khuỷu, để hở cổ tay.
Ngay lúc cô xắn xong tay áo bên trái thì Hứa Yếm đã dùng khăn ướt lau sạch sành sanh cái bàn.
Bạch Trác: “…”
“Hứa Yếm.” Bạch Trác nhìn anh, cười cong cả mắt rồi mới cất lời: “Tớ không sợ đâu nên đừng lo cho tớ.”
Dù không phải thế thật nhưng cô chỉ nghĩ ra được mỗi nguyên nhân này.
Có thể là do lòng trắc ẩn trong anh muốn bảo vệ kẻ yếu, cũng có thể là khi thấy cô bị chặn đường đã làm anh nảy sinh một sự đồng cảm nào đó.
Dẫu sao Hứa Yếm cũng không ít lần gặp phải những chuyện thế này.
“Hầu hết mọi thứ trên cuộc đời này đều không thể làm tớ thấy sợ.” Nghĩ đến đây, Bạch Trác cười càng tươi hơn.
Cô nói: “Tớ mạnh mẽ lắm đấy.”
Ngần ấy năm trời, cô chỉ sợ duy nhất có một điều.
Hứa Yếm nhìn khuôn mặt đang tươi cười kia hồi lâu, song anh chỉ im lặng gật đầu.
Tào Lâm nghe mà chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì nên không dám chen ngang, sau khi hai người nói xong, cậu cảm thấy không gian có phần trầm quá.
Tào Lâm buộc chặt túi rác và để sang một bên để lát nữa đem đi đổ, loay hoay tìm cách làm sao để hâm nóng bầu không khí.
Thình lình mắt cậu lóe sáng, cậu tự giơ cổ tay lên chỉ vào nó rồi nhìn cô bảo:
“Trùng hợp ghê, anh em cũng có một cái sẹo ở đây.”
Càng nói Tào Lâm càng thấy bất ngờ: “Cũng ở tay trái!”
Bạch Trác vốn đang cúi đầu nhìn vết sẹo trên cổ tay mình, nghe thấy vậy cô vô thức nhìn về phía cánh tay của Hứa Yếm, nhưng anh không hề có ý định duỗi cổ tay ra cho bọn họ xem.
Hứa Yếm lắc đầu, nói: “Không rõ lắm.”
“Không thể nào!” Tào Lâm phản bác lại ngay, chỉ vào vết sẹo trên cổ tay của cô, “Còn rõ hơn vết sẹo này…”
Hứa Yếm cau mày nhìn thằng em làm cậu thức thời liền: “Gần như không còn nhìn thấy rõ.”
Bạch Trác mím môi, tay phải vuốt ve vết sẹo trên cổ tay, trong lòng ngổn ngang trăm mối, không rõ lắm ư? Gần như không còn nhìn thấy rõ ư?
Làm gì có chuyện đó!
Ngoại trừ bản thân anh ra, không một ai ngoài cô biết rõ vết thương đó nghiêm trọng đến nhường nào.
Bấy giờ Bạch Trác chợt nhận ra từ ngày cô chuyển tới cho đến nay, Hứa Yếm chưa bao giờ để lộ vết sẹo trên cổ tay ra trước mặt cô dù chỉ một lần.
Mấy lần trước là do anh mặc áo khoác, lần này là do anh cố tình che đi.
Anh sợ cô sẽ nhìn thấy nên mới cố ý tránh đi.
Ngón tay đang vuốt ve vết sẹo bỗng sững lại, tim cô đập nhanh đột ngột, ngẩng phắt đầu nhìn về phía Hứa Yếm.
Thế nhưng anh lại né tránh ánh mắt của cô, xoay người đi về phía quầy của Trịnh Kỳ.
Bạch Trác nhìn chằm chằm bóng lưng của Hứa Yếm, những điều cô đã bỏ lỡ dần dần hiện ra ngày càng rõ nét.
Trên quầy đặt sẵn bịch sữa chua mà cô đã lấy trước đó, Trịnh Kỳ vẫn nhìn bọn họ kèm theo một nụ cười nom hệt một con sói già đang đóng giả bà ngoại.
Bạch Trác tính lấy tiền trả thì anh ta xua tay: “Không lấy tiền, anh Trịnh mời mấy đứa.”
Cô lắc đầu, cầm tiền đặt trên quầy, xách lấy túi sữa chua rồi bảo với anh ta: “Cảm ơn anh ạ nhưng em vẫn muốn trả tiền, để anh mời em thấy áy náy lắm.”
Nói rồi cô lấy một chai đưa cho Tào Lâm.
Tào Lâm còn ra bộ làm động tác cúi mình rồi mới nhận lấy bằng cả hai tay, nói: “Cảm ơn chị…”
Cậu ấy nói thầm trong đầu: Chị dâu tương lai.
Bạch Trác bặm môi rồi lại lấy một chai sữa chua từ trong túi ra.
“Mời uống.” Giống hệt với lần ấy, cô giơ chai sữa chua trước mặt anh, tuy nhiên lần này cô còn thêm cả xưng hô vào trong đó.
Cô cất giọng: “Anh ơi.”
––*—
Lý do để xưng hô là đây đóoooo, ý là chỉ có Hứa Yếm mới được nghe hai chữ “anh ơi” thôi~~
HẾT CHƯƠNG 23