“Vì sao?” Vương Điền hơi buồn bực, anh đã tới thật.
Lương Diệp ra vẻ nghiền ngẫm, liếm giọt rượu đọng trên chén, nói năng chắc nịch: “Quả nhiên là ngươi muốn xem quyển Đông Cung kia.”
Vương Điền sặc rượu, vị cay nồng xộc thẳng từ cổ họng vào khí quản, khiến anh bị suýt chảy nước mắt, chỉ vào hắn mắng: “Có phải ngươi gặp vấn đề về thần kinh không vậy?”
Lương Diệp cười sang sảng. Cười đủ rồi, hắn mới vươn dài cánh tay, ngón tay lạnh như băng vuốt ve đuôi mắt ửng hồng của Vương Điền. Hắn u ám nói: “Trẫm đã quyết định nếu qua giờ Tý ngươi vẫn chưa đến thì sẽ cấy thêm một con sâu độc nữa vào người ngươi, để cả đời này ngươi không bao giờ có thể cách xa trẫm quá một mét nữa.”
Vương Điền bị tay hắn làm cho hơi lạnh, hương rượu lan từ xoang mũi lên và xâm chiếm não bộ. Do đó, như người bị rút não, anh nắm lấy bàn tay định thu về của Lương Diệp, cảm giác như cầm trúng một cục băng lạnh giá mùa Đông.
Nét cười âm u trên gương mặt Lương Diệp hơi chững lại: “Ai cho phép ngươi chạm vào trẫm?”
“Có phải…” Vương Điền đoán được loáng thoáng: “… chứng đau đầu của ngươi lại tái phát không?”
Bình thường Lương Diệp tựa cái bếp lò có thể bùng cháy bất cứ lúc nào. Song, vào lần yếu đi ấy, toàn thân hắn lạnh hệt một tảng băng, giống bây giờ vậy.
“Trẫm thấy ngươi không muốn sống nữa rồi.” Lương Diệp híp mắt: “Bỏ tay ra.”
Vương Điền không phản hồi câu đó. Anh nắn bóp ngón tay lạnh lẽo của hắn, nhận thấy so với tự sờ tay mình vẫn có sự khác biệt nho nhỏ, hỏi: “Chứng đau đầu của ngươi có liên quan đến Thái hoàng Thái hậu đúng không? Do chất độc sao?”
Ánh mắt Lương Diệp hơi lắng xuống, sâu độc chợt bơi từ cổ tay lên cánh tay anh.
Cơn đau thấu xương thình lình ập đến Vương Điền lập tức mất hết sức lực. Tay anh đập mạnh lên bàn, chén rượu rơi xuống đất vỡ tan.
Vương Điền đau đến rối não, không rõ Lương Diệp đã đến trước mặt anh từ bao giờ. Hắn khẽ khom lưng, đôi con ngươi đen kịt không gợn sóng kia lạnh nhạt dõi nhìn người đang bị cơn đau tra tấn. Hắn nhếch môi: “Bớt hỏi chuyện không nên hỏi đi.”
Cơn đau tra tấn Vương Điền lần này dữ dội hơn cả hai lần trước, như bị vô vàn con sâu gặm cắn máu thịt và trái tim, xen lẫn đau đớn là cảm giác ngứa ran. Tiếng rên rỉ rời rạc mất kiểm soát vang lên, anh hệt một người sắp chết đang cố kéo dài hơi tàn.
Lương Diệp chỉ đứng đó ngắm anh quằn quại vì đau với gương mặt vô cảm, dịu giọng hỏi: “Sao ngươi không học được cách vâng lời nhỉ?”
Vương Điền nâng tay lên, gian nan túm lấy tay áo hắn. Anh siết chặt đến nỗi bàn tay trắng bệch, gân xanh nhanh chóng nổi lên.
Lương Diệp ung dung kéo tay áo mình ra khỏi tay Vương Điền. Hắn cúi xuống, đưa tay nâng cằm anh để anh có thể ngẩng đầu nhìn mình, sau đó nhếch môi cười dụ dỗ: “Ngươi cầu xin trẫm đi, rồi trẫm sẽ cho sâu độc ngừng lại.”
Nụ cười mỉa mai xuất hiện trên khuôn mặt trắng bệch của Vương Điền. Anh sờ mặt Lương Diệp bằng bàn tay dính đầy rượu: “Ngu ngốc… Ngươi xứng đáng không được ai thương… Đau nổ não luôn đi…”
Độ cong khóe miệng của Lương Diệp dần phẳng lại, ánh mắt nhìn anh như nhìn người chết, giọng điệu chứa thêm ý cảnh cáo: “Ngươi nhận sai thì trẫm sẽ tạm tha cho ngươi một mạng.”
Vương Điền vươn tay tóm lấy vai áo Lương Diệp, đứng dậy một cách hơi gian nan. Anh nhếch môi cười: “Được thôi.”
Thế rồi, anh cúi đầu, cắn một phát vào cổ Lương Diệp. Cơn đau do sâu độc gây ra tàn nhẫn bao nhiêu, anh cắn tàn nhẫn bấy nhiêu. Mùi máu liên tục lan tràn trong khoang miệng.
Dường như Lương Diệp không đoán được anh dám động miệng, đau điếng kêu rên một tiếng. Gần như cả cơ thể Vương Điền đang đè trên người hắn. Trong phút chốc, hắn đau đến mức tưởng chừng miếng thịt ở mạn cổ đã bị Vương Điền xé xuống.
Song, Lương Diệp không hề đẩy Vương Điền ra, cánh tay hắn mất kiểm soát, ghì chặt cứng người đang dựa vào lòng mình, hận không thể sáp nhập cơ thể ấm áp này vào trong máu thịt. Máu ở tim hắn đấu đá điên cuồng, muốn Vương Điền gần thêm chút nữa… gần thêm chút nữa… để cơn đau kia ngày một rõ rệt hơn, lấn át hoàn toàn cơn đau tàn độc triền miên trong đầu kia.
Vương Điền lại nhả ra, ngẩng mặt lên.
Lương Diệp nhìn anh với ánh mắt âm u. Hắn biến thái nhếch môi, giọng nói lại chứa đựng đôi phần mê man: “Sao không cắn tiếp?”
“Đồ đần…” Vương Điền cắn đến ê răng. Giữa cơn đau, ánh mắt anh mơ màng dừng tại gương mặt giống mình như đúc kia, ngón tay run run ấn mạnh đôi môi cắt không còn giọt máu của Lương Diệp, không kiểm soát được rướn lên, lại mất sạch ý thức vào khoảnh khắc sắp đụng vào lần nữa.
Khóe môi nhuốm máu của Vương Điền trượt qua khóe miệng Lương Diệp. Anh nằm rạp trên người hắn, đầu mất sức gục trên vai hắn, hơi cộm.
Ánh mắt trống rỗng của Lương Diệp trôi lững lờ một hồi lâu, khó khăn lắm mới xuống được cõi thật, dừng tại sâu độc sắp bơi tới bả vai, để đó yên thân về lại chỗ cổ tay ngủ đông.
Hắn từ từ nâng tay lên, đặt trên cổ Vương Điền, lực siết mạnh dần.
Hơi thở phả vào mang tai hắn mong manh đứt quãng dần.
Chỉ chút nữa thôi.
Lương Diệp liếm khóe môi, nếm được mùi máu nhạt.
Vương Điền khẽ vùng vẫy trong lòng hắn, bàn tay đang bóp chặt cổ anh chợt buông ra.
“Sung Hằng.”
“Có thuộc hạ.”
“Thay trẫm tới chỗ Hoàng tổ mẫu xin một chén canh Bạch Ngọc mang về đây.”