“Không sao ạ.” Hoắc Cảnh Ngôn rủ mắt, “Ngoại trừ có chút bài xích khi con tới, thoạt nhìn Tiểu Tuấn vẫn rất tốt.”
Hoắc Thịnh Phong thấp giọng, “Thằng bé kia chính là bị mẹ nó chiều hư… Từ lúc nó biết đến thân thế của mình, xưa nay đều đối với Hoắc gia và chú đều không ôm chút thiện ý nào, lần này đã vất vả cho con rồi.”
“Chú, đây là chức vụ của con.” Hoắc Cảnh Ngôn thu dọn một chồng tài liệu dạy học cuối cùng, “Con sẽ đưa cậu ấy về Hoắc gia, đây là việc con nên làm.”
Hoắc Cảnh Ngôn tạm dừng, do dự một lúc vẫn mở miệng hỏi: “Chỉ là, chú xác định muốn cho cậu ấy lấy thân phận Hoắc Trọng Lâu sao?”
“Thế nào, con cũng cảm thấy quyết định này của chú là sai?” Giọng Hoắc Thịnh Phong hơi trầm xuống, “Hoắc Tuấn tuổi còn nhỏ, không biết tầm quan trọng của xuất thân, đến con cũng không hiểu sao?”
“Không, chỉ là…”
Hoắc Thịnh Phong ngắt lời Hoắc Cảnh Ngôn, “Nếu nó không có thân phận đại thiếu Hoắc gia, mà chỉ là một đứa con riêng, ở trong vòng này nó sẽ bị người ta khinh thường cả đời. Vì để cho nó có một thân phận chính thống thừa kế Hoắc gia hợp lý hợp pháp, từ khoảnh khắc nó sinh ra chú đã bắt đầu chuẩn bị —— mà nay, nó cũng chỉ bởi vì chuyện mẹ đẻ của nó, đã muốn vứt bỏ nỗ lực nhiều năm của chú, khăng khăng lựa chọn con đường nặng nề khó khăn?”
Ở đầu bên kia điện thoại Hoắc Thịnh Phong nặng nề mà hừ một tiếng, ném ra câu tổng kết.
“Chú tuyệt đối không cho phép nó tự hủy tiền đồ đi như vậy.”
“…”
Hoắc Cảnh Ngôn im lặng mấy giây, thấp giọng.
“Con đã biết, chú. Con sẽ tận lực để cho Tiểu Tuấn hiểu được khổ tâm của người.”
Đầu bên kia điện thoại, Hoắc Thịnh Phong cân nhắc trong chốc lát, giọng điệu thoáng mềm xuống.
“Nếu Tiểu Tuấn có thể hiểu chuyện giống như Cảnh Ngôn con, chú cũng không cần phải mất nhiều năm như vậy.”
Hoắc Cảnh Ngôn: “Một ngày nào đó, Tiểu Tuấn sẽ hiểu được.”
“Hy vọng là vậy.” Hoắc Thịnh Phong than thở, ngược lại lại nói: “Chuyện chú nhờ con tra thế nào rồi?”
“…”
Nhớ tới hôm nay trong lớp cô bé tên là Tần Khả, ánh mắt Hoắc Cảnh Ngôn hơi chuyển động.
Có lẽ bởi vì cô là người đầu tiên thật sự hiểu được ngụ ý bức tranh của chính mình… Lần đầu tiên Hoắc Cảnh Ngôn nói dối Hoắc Thịnh Phong.
“Theo như hôm nay con quan sát được, Tiểu Tuấn không có hành vi thân thiết với nữ sinh nào… Con sẽ tiếp tục điều tra.”
“Được, vậy chuyện Tiểu Tuấn, chú giao cho con.”
“Vâng, chú yên tâm.”
“……”
Một hai phút sau, cuộc trò chuyện kết thúc.
Hoắc Cảnh Ngôn cất di động, cầm lấy tài liệu dạy học vụn vặt do chính mình mang tới, sau đó đi xuống bậc thang ở bên bục cao phòng đa năng.
Lúc này trong phòng ngoại trừ mấy đèn led trắng lạnh lẽo trên bục, nơi khác đều đã bị bóng tối bao phủ. Đến khi Hoắc Cảnh Ngôn dẫm xuống bậc thang cuối cùng, thì cửa phòng đa năng trước mặt đột nhiên mở ra.
Ánh sáng chiếu vào hành lang, người đẩy cửa ra hai tay cắm trong túi quần đứng dựa vào cửa, khóe môi mỏng hơi cong lên, độ cong ở đuôi mắt lạnh lùng.
“Lý lịch rực rỡ huy hoàng như vậy, chỉ dùng để làm mấy chuyện nhỏ nhặt như thế này, anh cũng không cảm thấy nghẹn khuất sao?”
Lúc đầu Hoắc Cảnh Ngôn bị giật mình ngẩn ra vài giây, rất nhanh liền phản ứng kịp, lại treo lên nụ cười giống như mặt nạ.
“Đây là chức trách của tôi.”
“Chức trách?” Hoắc Tuấn cười lạnh, “Không bằng anh cứ nói thẳng, lão già ấy cho anh bao nhiêu lợi ích, mới có thể dụ được anh khăng khăng một mực bán mạng cho ông ta?”
“Trên đời này không phải việc nào cũng có thể bị lợi ích mua chuộc.”
Hoắc Cảnh Ngôn ngừng lại, sắc bén nơi đáy mắt tan đi, lại nở nụ cười ——
“Chỉ là tôi cũng không nghĩ tới, thì ra thiếu gia Trọng Lâu còn làm mấy loại “chuyện nhỏ” như nghe lén người khác nói chuyện điện thoại như này.”
Vừa nghe đến cái xưng hô đó, vẻ mặt và ánh mắt của Hoắc Tuấn lập tức trở nên lạnh lẽo.
Chẳng qua Hoắc Cảnh Ngôn cho rằng Hoắc Tuấn sẽ bắt bẻ anh ta hoặc trực tiếp xoay người rời đi, nhưng ngoài dự kiến của anh ta, đôi mắt Hoắc Tuấn trầm xuống mấy giây sau, thế nhưng không phát hỏa cũng không chạy lấy người, trái lại tia nóng nảy tàn bạo dưới đáy mắt bị đè xuống.
Đứng trước cửa, ở nơi ánh sáng chiếu vào sảnh phòng đa năng, Hoắc Tuấn cười lạnh, “Tôi đối với những thủ đoạn giữa mấy người không có chút hứng thú nào —— anh không cần lo lắng.”
“À, vậy thiếu gia Trọng Lâu đây là…?”
“…”
Hoắc Tuấn dời mắt đi chỗ khác.
Mấy giây sau, anh khẽ cười nhạo một tiếng.
Nụ cười kia mang theo chút tàn bạo, nhưng càng nhiều hơn là cảm xúc nào đó mà Hoắc Cảnh Ngôn không thể nghe hiểu được.
——
“Tôi chỉ muốn xác nhận với anh một việc.”
“Hửm?” Ánh mắt Hoắc Cảnh Ngôn lóe lên, “Thiếu gia Trọng Lâu muốn biết gì, tôi biết cái gì nhất định sẽ nói hết, không nửa lời giấu giếm.”
Hoắc Tuấn chưa bao giờ thấy anh ta như vậy.
Cho nên sau khi nghe xong, ánh mắt anh vẫn trào phúng như cũ, sâu trong đấy là một cảm xúc nào đó chậm rãi dâng lên, “Tần Khả, anh sẽ thích cô ấy sao?”
Hoắc Cảnh Ngôn sửng sốt.
Sau khi sững sờ anh ta không khỏi bật cười, “Đây là cái cậu muốn hỏi?”
“…” Dường như Hoắc Tuấn cũng biết câu hỏi của mình vô cùng ấu trĩ, trước khi mở miệng trong ánh mắt hiếm khi lộ ra điểm chật vật, nhưng lời đã ra khỏi miệng, anh cũng không thể thu hồi lại được, “Là tôi hỏi anh, không phải anh hỏi tôi.”
Hoắc Cảnh Ngôn vẫn cười: “Tuy rằng trên lý thuyết tôi và thiếu gia Trọng Lâu là cùng một hàng, nhưng tính theo tuổi, tôi dường như cũng đã đủ để làm bậc cha chú của các bạn học nhỏ như cậu rồi. Thích một cô bé nhỏ hơn mình hai mươi tuổi… Ở trong lòng của thiếu gia Trọng Lâu, tôi khủng bố đến vậy?”
Hoắc Tuấn không để ý đến câu trêu ghẹo của anh ta, “Đây là anh nói.”
Xác định xong, anh dường như không hề lưu luyến gì mà xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.
Ánh mắt Hoắc Cảnh Ngôn chuyển động, vẫn là kêu anh lại.
“Cậu hẳn là nghe được tôi và cha cậu nói chuyện điện thoại?”
“…”
Thân người Hoắc Tuấn đang xoay đi bỗng dừng lại.
Anh không xoay người, chỉ nghiêng mặt sang, đường cằm vốn sắc bén lại banh ra độ cong vô cùng sắc nhọn, đôi mắt đen nhánh cũng hoàn toàn lạnh xuống không còn độ ấm nào.
“Ông ta không phải cha tôi. Tôi không có cha.”
Hoắc Cảnh Ngôn không ở lại đề tài gây xích mích với Hoắc Tuấn này nữa, mà vô cùng sáng suốt lựa chọn nhảy qua.
“Ý tứ của ông ấy, tôi nghĩ là cậu đoán được.”
“Cho nên?”
“Cho nên,” Hoắc Cảnh Ngôn hơi híp mắt, “Tôi cho rằng nếu thiếu gia Trọng Lâu thật sự thích cô bé kia, như vậy ở giai đoạn hiện tại, chuyện cậu nên làm nhất chính là cách xa cô bé đó một chút.”
“Nên?”
Hoắc Tuấn nghe vậy, bỗng dưng từ cổ họng phát ra một tiếng cười tàn ác.
“Nên cái chó má —— trong từ điển của ông đây, không có “Nên hay không nên”, chỉ có muốn hay không muốn!”
Hoắc Cảnh Ngôn khó có khi nhíu mày.
“Cậu coi cô bé là người để lệ thuộc vào?”
“……”
Hoắc Tuấn không thể nhịn được nữa, quay người lại.
Khuôn mặt nghiêng của thiếu niên trắng trẻo lạnh lùng, giờ phút này bị ánh sáng ngoài cửa chiếu lên, ánh nắng đan xen, càng thêm điêu khắc rõ góc cạnh sắc bén.
Mí mắt anh nhếch lên, ý cười lười nhác lại lạnh lẽo.
“Đừng có xả một bộ tình cảm triết lý học với tôi, ông đây không có hứng thú.”
Anh ngừng lại, hơi chớp mắt, đôi mắt đen nhánh như ánh sáng không thể chiếu vào dù chỉ một chút.
“Hoắc Cảnh Ngôn, anh biết tôi và anh, các người, thậm chí lão già cùng với toàn bộ Hoắc gia của ông ta—— khác biệt lớn nhất là gì không?”
Ánh mắt Hoắc Cảnh Ngôn lóe lên: “Nguyện nghe kỹ càng.”
“Lão già và anh, đều là Hoắc gia—— dù cho lão già đó chỉ dưỡng anh thành một con chó trung thành của Hoắc gia, thì đó cũng là giống chó quý tộc.”
Hoắc Tuấn cười lạnh một tiếng, trong ánh mắt mang theo đau đớn do mũi nhọn của cuộc sống đâm vào.
“Nhưng tôi không giống vậy. Mặc kệ anh gọi tôi như thế nào, thì thời điểm tôi sinh ra đã không phải cái chó má gì mà “Thiếu gia Trọng Lâu”, mà là con chó hoang ở ven đường mỗi người đều có thể đá một cái.”
“…”
“Anh biết chó hoang có tập tính gì không, chó quý tộc?”
Hoắc Tuấn ngửa đầu, nhìn Hoắc Cảnh Ngôn đứng trên bậc thang.
Anh nhếch miệng cười, hàm răng tuyết trắng, mắt đen nhánh như đêm dài ——
“Rất đơn giản.”
“Ai dám chạm vào đồ của tôi, tôi sẽ tự mình xé nát hắn, từng miếng từng miếng nuốt vào.”
“—— mặc kệ là anh, hay là Hoắc gia.”