– Vâng…
Cảm giác trên tay khó vơi đi. Mềm mại, nhỏ nhắn vừa đủ nắm tay. Mã Thiệu Huy ngượng ngùng ho nhẹ, mọi người bắt đầu đứng lên để rời máy bay. Anh nhanh chóng đứng dậy đi lấy hành lý, bản thân cố gắng dời đi suy nghĩ kỳ lạ.
Còn Tiết Nhiên Ly xấu hổ chẳng dám ngẩng đầu lên. Cả chặng đường đi còn lại, cô chỉ dám nhìn đôi chân anh thoăn thoắt bước đi, anh đi đâu thì cô nối đuôi theo đó.
Khi đến khách sạn được đặt sẵn, chuẩn bị check in nhận phòng, lúc này Tiết Nhiên Ly và cả Mã Thiệu Huy đều đã chuẩn bị tâm lý xong. Phòng là do Chu Hồng Ngan chủ trương đặt cho. Tất nhiên là sẽ chỉ có một giường lớn, thích hợp đủ cho hai người nằm lăn lộn ở trên.
Mã Thiệu Huy đặt thêm phòng nữa, đáng tiếc là đã hết phòng.
– Thưa anh, hiện tại khách sạn chúng tôi đã kín phòng rồi ạ. Đợt này lượng khách du lịch nhiều hơn năm ngoái nên lúc này không thể đáp ứng được anh.
Lễ tân lịch sự xin lỗi khách hàng. Mã Thiệu Huy cũng hết cách, anh quay sang nhìn Tiết Nhiên Ly.
Cái nồi đẩy lên người mình, Tiết Nhiên Ly nâng vai lên, miệng mỉm cười nói:
– Đành chịu thôi, dù sao cũng chẳng thể làm được gì.
Mã Thiệu Huy nhận thẻ phòng, hành lý thì đã được nhân viên khách sạn đẩy lên giúp. Đợi họ đưa lên phòng, anh liền đưa họ tiền tips.
Tiết Nhiên Ly tự dọn hành lý đem bỏ vào trong tủ đồ. Cả chuyến bay ngủ gật gù không ngon giấc. Cô ngáp ngắn ngáp dài tìm ghế sô pha lớn trong phòng rồi nằm xuống ngủ.
Cô dùng áo khoác nhỏ của mình thay thành mền để đắp.
Vừa mới nằm xuống đã ngủ thiếp đi. Mã Thiệu Huy đi vào chưa kịp nói gì đã thấy cô ngủ say.
Anh thở dài không biết phải làm gì tiếp theo.
Đắn đo chút rồi lại quyết định bế cô đặt lên giường ngủ cho thoải mái.
Mã Thiệu Huy động tác dịu dàng nâng đỡ người phụ nữ có thai trên tay. Chỉ mới có hai phút trôi qua mà Tiết Nhiên Ly ngủ không biết trời đất.
Nhẹ nhàng đặt cô lên giường, anh còn chu đáo đắp mền. Xong việc, anh cũng tự mình thu dọn hành lý.
Giờ này cũng đã trưa 12 giờ. Mã Thiệu Huy đóng cửa phòng cẩn thận, anh đi tìm nhân viên dặn họ chuẩn bị phần ăn cho người phụ nữ có thai và đem lên phòng 419.
Vừa hay ở Landy có đối tác anh cần gặp, vì vậy nhân dịp đi du lịch còn sẵn tiện bàn hợp đồng cùng người ta. Chuyến du lịch này đối với anh cũng như là chuyến công tác bình thường vậy.
Tiết Nhiên Ly ngủ chừng hai tiếng, bụng rên lên làm cô tỉnh giấc. Vừa hay tỉnh lại, bên ngoài có tiếng gõ cửa, là nhân viên đẩy xe thức ăn đi vào.
Mã Thiệu Huy tính trước thời gian, vừa hay canh chuẩn lúc Tiết Nhiên Ly tỉnh dậy.
Nhìn thức ăn nóng hổi được đưa vào, là canh nấm, giò heo hầm cùng bát cơm nóng. Đây đều là những món Tiết Nhiên Ly thích và phù hợp với thai nhi.
Cô cười nói cảm ơn với nhân viên.
Người ta vừa đi, bụng cô kêu rộp lên. Cô xoa bụng đi vào bàn ngồi ăn. Chuẩn bị húp canh, cửa phòng mở ra, Mã Thiệu Huy đi vào trong.
– Cô dậy rồi à!
– Vâng, anh đã ăn gì chưa ạ?
Tiết Nhiên Ly đứng dậy chào đón anh lễ phép, Mã Thiệu Huy nghĩ lẽ nào nhìn anh giống nhà tư bản độc tài lắm à.
Mã Thiệu Huy ra hiệu cho cô mau ngồi xuống, anh đi tới gần bàn cơm và nhìn, lắc đầu nói:
– Cô ăn đi, tôi ăn cùng đối tác rồi.
Thấy anh không ăn, Tiết Nhiên Ly liền tự mình xử hết phần ăn ở trên bàn.
– Anh đi du lịch mà cũng còn làm việc à.
Tiết Nhiên Ly vừa ăn vừa hỏi.
– Ừm, trùng hợp gặp.
Mã Thiệu Huy nhìn cô ăn ngon lành, bất giác cảm thấy ngon miệng theo. Anh cũng muốn ăn thử nhưng lại ngại nói ra. Dù sao anh vừa mới nói không ăn còn gì.
Sợ dạ dày bị thu hút, Mã Thiệu Huy vội xoay người rời đi. Anh tìm quần áo riêng đi tắm.
Tiếng vòi nước chảy bên tai khiến Tiết Nhiên Ly bất giác căng thẳng. Lại nhớ đến sự cố đụng chạm trên máy bay, hai mang tai Tiết Nhiên Ly đỏ ửng.
Cô xấu hổ vùi đầu vào bát cơm. Hơi nóng phả vào mặt, không biết phải do nó không, mà hai bên má của cô cũng hồng theo.