Nghía sang đồng hồ đã gần sáu giờ sáng, Hà Mật Khuê hít thở sâu, cùng lúc Kiều Dương từ trong nhà vệ sinh bước ra.
Anh nhìn cô với vẻ mặt lo lắng, nhẹ giọng hỏi: “Em có sao không? Sao tối qua đang chơi với bọn nhỏ lại ngất đi vậy?”
“Hả?” Hà Mật Khuê hoang mang thốt lên, bàn tay đang siết chặt hình nằm đấm dưới chắn chợt buông lỏng.
Hà Mật Khuê ngớ người mất một lúc, rõ ràng cô nhớ rất rõ mình bị Kiều Dương đưa đến nhà xác để ép buộc, nhưng nhìn lại thái độ của anh hiện tại, chuyện xảy ra vừa rồi đó tựa như một cơn mơ.
Kiều Dương cầm khăn ấm đến ngồi xuống cạnh Hà Mật Khuê, đỡ cô ngồi lên tựa thành giường, vừa nhẹ nhàng lau mặt cho cô, vừa quan tâm hỏi: “Em thấy trong người thế nào? Hay hôm nay anh đưa em đi kiểm tra lại?”
“Không… không cần đâu…” Hà Mật Khuê lắp bắp lắc đầu, nét mặt căng thẳng dần dịu lại.
Có lẽ dạo gần đây Hà Mật Khuê nghĩ quá nhiều về mối quan hệ với Kiều Dương, thêm việc anh làm trước đó khiến cô bị ám ảnh nên mới mơ thấy ác mộng.
Kiều Dương dù có ra tay độc ác với ai thì trước nay luôn đối xử tốt với Hà Mật Khuê, anh chắc chắn sẽ không làm những việc đáng sợ thế kia để dọa CÔ.
Trong lúc Hà Mật Khuê vẫn đang chìm đắm trong băn khoăn thật giả và tin tưởng Kiều Dương duyệt đối, ánh mắt anh nhìn cô khẽ lóe lên tia nham hiểm.
Sáng ngày ba mươi mốt tháng mười hai, đoàn tham dự chuyển hội thảo của bệnh viện trở về. Miệng tuy hay nói lời phũ phàng, nhưng tối hôm trước đó Hà Tố Như đã chuẩn bị sửa soạn để đón Vĩ Hào.
Vì Hà Mật Khuê xảy ra tai nạn, Kiều Dương và Hà Tố Như đều phải hủy bỏ chuyến công tác. Cũng nhờ có sự kiện không may này mà đồng thời ai trong bệnh viện cũng biết được, Hà Mật Khuê không chỉ là người nhà của Hà Tố Như, mà còn là người quan trọng của Kiều Dương.
Buổi sáng Hà Tố Như đến bệnh viện có ghé qua chỗ của Hà Mật Khuê trước, sau đó mới đi đón Vĩ Hào, lúc cô nàng đi trong bộ dạng hớn hở nhưng lúc về lại mặt nhăn mày nhỏ khó chịu.
Vừa trở lại phòng bệnh của Hà Mật Khuê, Hà Tố Như đến thẳng ghế ngồi ạch xuống, hừ lạnh một tiếng, không nói năng gì.
Quan sát biểu hiện của Hà Tế Như cũng đoán được có chuyện xảy ra, Hà Mật Khuếê ngồi ở đầu gieờng vica vẽ tranh vừa hỏi: “Sao thế? Anh ta không về à?” “Không phải.” Hà Tế Nhe chợt lên giọng bức xúc: Anh ta không những về còn đưa theo gái nữa. Hà Mật Khuê ngạc nhiên nhìn qua Hà Tế Như, tuy cô nàng đang tức giận Vi Hào nhưng trong ánh mắt lại có ý dè chừng nhìn ngược lại cô.