Cậu ta mơ màng một hồi lâu mới đột nhiên tỉnh táo, trở mình bò dậy, đỏ bừng mặt gào thét: “Làm làm làm làm gì!”
Ngụy Vô Tiện cười hì hì: “Ấy da, ngươi tỉnh rồi.”
Dường như Kim Lăng đã chịu kinh hãi cực lớn, khép trung y lại lui về góc giường, nói: “Ngươi muốn làm gì! Y phục của ta đâu?! Kiếm của ta đâu?! Chó của ta đâu?!”
Ngụy Vô Tiện: “Ta đang định mang vào cho ngươi mà.” Giọng điệu lẫn vẻ mặt của hắn hiền lành hệt như một cụ bà. Kim Lăng tóc tai bù xù, dán vào tường nói: “Ta không phải đoạn tụ!!!”
Ngụy Vô Tiện hớn hở: “Thiệt khéo nha, ta là đó đó!!!”
Kim Lăng một tay tóm lấy thanh kiếm bên giường cậu ta, rất có khí thế trinh liệt* hắn mà tiến thêm một bước thì cậu ta sẽ giết hắn rồi tự sát để giữ gìn sự trong sạch, Ngụy Vô Tiện vật vã lắm mới ngưng cười được, không doạ cậu ta nữa: “Làm gì mà sợ thế, nói giỡn thôi mà! Ta nhọc nhằn khổ sở đào ngươi từ trong tường ra, cũng chẳng biết nói tiếng cảm ơn.”
*trinh liệt: Chỉ sự giữ gìn trinh tiết, thà chết chứ không chịu nhục, trái ngược với không tiết tháo:))))
Kim Lăng vội nhấc tay tách mái tóc bù xù, vuốt đến khi nhìn có vẻ khá hơn chút, mới cả giận nói: “Nếu không phải nể mặt việc này, thì dựa vào chuyện ngươi ngươi ngươi dám cởi đồ ta ra, ta ta ta đã cho ngươi chết một vạn lần rồi!”
Ngụy Vô Tiện: “Đừng.. Một lần một lần đã đủ khổ rồi. Để kiếm xuống đi.”
Trong lúc mơ mơ hồ hồ, Kim Lăng nghe lời bỏ kiếm xuống.
Lúc hỏi hồn, tuy sinh hồn của cậu ta tách khỏi xác, không nhớ rõ ràng tất cả mọi thứ, nhưng cũng mơ mơ hồ hồ biết, người trước mặt này đã cứu cậu, còn cõng cậu suốt một đường xuống núi. Sau lúc bị chôn vào vách tường, có một quãng thời gian cậu ta vẫn còn tỉnh táo, sợ hãi tuyệt vọng trong lòng lên tới tột đỉnh, lại không nghĩ rằng người đầu tiên cậu nhìn thấy khi bức tường kia bị phá vỡ, đồng thời đập tan nỗi sợ hãi và tuyệt vọng, lại là cái kẻ vừa nhìn đã thấy ghét này. Mặt cậu ta lúc hồng lúc trắng, đầu vừa choáng vừa bối rối, tâm tư còn bay bổng tới nơi không thực nào đó. Lúc này, liếc mắt thấy sắc trời ngoài cửa sổ đã tối, sao thưa lấm tấm, lập tức hốt hoảng. Đúng lúc Ngụy Vô Tiện khom lưng lượm bộ đồ mới rơi vãi trên đất, Kim Lăng nhảy xuống giường đeo ủng vào, cầm ngoại bào của cậu ta lên, lao ra khỏi phòng.
Ngụy Vô Tiện vốn tưởng cậu ta chịu khổ lớn như thế, phải đờ ra tầm canh giờ, nào ngờ thanh niên tràn đầy sức sống, chớp mắt một cái đã có thể nhảy nhót tưng bừng, chớp mắt cái nữa đã như một cơn gió chạy biến đâu không thấy. Nghĩ đến vết ác trớ không thể coi thường trên đùi cậu ta, vội gọi: “Ngươi chạy đi đâu! Quay lại!”
Kim Lăng hô: “Người đừng có theo!” Vừa chạy vừa khoác áo gia văn vừa dính bùn vừa nhăn nhúm lên, cậu ta người nhẹ chân lại dài, mới hai ba bước đã xuống lầu lao ra khỏi nhà trọ. Ngụy Vô Tiện đuổi theo hơn mấy con phố, cuối cùng bị cậu ta bỏ lại, người thì mất tăm.
Chiều tà buông xuống, người đi đường cũng dần dần thưa thớt, hắn nghiến răng một hồi: “Lý nào lại vậy. Thằng nhỏ này lý nào lại vậy!”
Chính vào lúc này, giọng điệu hờn giận của một nam tử tuổi còn trẻ truyền từ cuối con đường dài phía trước đến đây: “Nói ngươi vài câu ngươi đã chạy mất bóng, bộ ngươi là đại tiểu thư hả? Tính tình ngày càng lớn!”
Giang Trừng!
Ngụy Vô Tiện vội vàng lắc mình vào hẻm. Chợt, giọng của Kim Lăng cũng vang lên: “Chẳng phải ta đã bình yên trở về rồi sao? Đừng nói nữa mà!”
Hoá ra Kim Lăng không đến Thanh Hà một mình. Cũng khó trách, lần trước ở núi Đại Phạm Giang Trừng đã trợ trận cho cậu ta rồi, lần này sao lại không tới cho được? Chỉ có điều nhìn tình hình, cậu cháu hai người này có lẽ cãi nhau một trận trên trấn Thanh Hà, sau đó Kim Lăng mới một mình đi lên dãy Hành Lộ. Không nhắc tới chuyện khác, Giang Trừng trách cậu ta tính tình như tiểu thư, quả không sai. Ban nãy cậu ta vội vã chạy đi, nhất định là cữu cữu cậu ta đã đe doạ nếu trước khi trời tối mà không quay lại thì sẽ cho cậu ta đẹp mặt đây.
Giang Trừng nói: “Không có chuyện gì? Y như vừa lăn từ trong cống ra thế này mà gọi là không có chuyện gì? Hỏi coi có làm mất mặt quần áo đồng phục của nhà ngươi không, mau đi về thay bộ mới! Nói, hôm nay đã đụng phải thứ gì?”
Kim Lăng không kiên nhẫn nói: “Ta nói rồi, không gặp gì hết. Té ngã một cái, một chuyến tay không.”
Giang Trừng lạnh lùng: “Ta quản ngươi hết nổi rồi. Lần sau lại chạy loạn, sẵn roi hầu hạ!”
Kim Lăng nói: “Cũng bởi vì ta không muốn người ta quản mình nên mới tự đi.”
Giang Trừng châm chọc nói: “Bởi vậy mới có bây giờ? Bắt được cái gì rồi? Con chó ngao tiểu thúc đưa cho ngươi đâu?”
Bị Lam Trạm đuổi tới xó nào rồi chẳng biết. Ngụy Vô Tiện mới vừa nghĩ như thế, ở một đầu khác của hẻm nhỏ, có tiếng chó sủa quen thuộc truyền tới.
Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên biến sắc, chương tự giác di chuyển, vọt ra hệt như có tên độc dí theo. Con chó ngao từ một đầu khác của con hẻm chạy tới, lướt qua Ngụy Vô Tiện, nhào đến bên chân Kim Lăng, hết sức thân mật vẫy đuôi với cậu ta.
Nếu con chó này xuất hiện ở đây, cũng nói rõ Lam Vong Cơ có lẽ đã bắt được kẻ dò xét gần thạch bảo, rồi đến nơi mà bọn họ địa điểm chỉ định hội họp. Thế nhưng lúc này, Ngụy Vô Tiện không rảnh nghĩ đến những việc đó.
Lần vọt ra này, vừa khéo xông tới trước mặt Giang Trừng và Kim Lăng, cùng một đám môn sinh của Giang gia.
Đôi bên căng thẳng chốc lát, Ngụy Vô Tiện yên lặng quay lưng bỏ chạy.
Chạy chưa được vài bước, chỉ mới nghe tiếng điện rè rè vang vọng, một luồng điện màu tím đã luồn tới quấn lấy cẳng chân hắn hệt như rắn độc. Một hồi tê dại đau đớn từ dưới chân truyền khắp toàn thân, lại bị kéo ra sau, lập tức ngã xuống đất. Sau đó ngực sít chặt, bị người ta nắm phần áo giữ lưng xách lên. Hắn nhanh chóng phản ứng mò vào túi khoá linh, lại bị giật lấy trước một bước.
Giang Trừng xách hắn theo, đi mấy bước, tới phía trước một cửa tiệm gần nhất, đá văn g cánh cửa khép hờ. Chủ quán vốn đã đóng cửa, bỗng nhiên thấy có một thanh niên tuấn mỹ quần áo lẫn mặt mày đều cao quý hoa lệ, mang vẻ bất thiện đá cửa đi vào, trong tay còn nhẹ nhẹ nhàng nhàng xách theo một thanh niên trẻ, dáng điệu hệt như muốn đưa hắn vào đây để làm phòng rạch bụng mổ xẻ vậy ấy, sợ đến nỗi không dám lên tiếng. Một thuộc hạ đi tới thì thầm vài câu dặn dò với lão, nhét bạc vào, lão vội trốn ra sau nhà, không ra nữa. Không cần nói rõ, mấy tên môn sinh Giang thị thoáng cái đã tản đi, trong trong ngoài ngoài, bao vây tiệm này đến mức nước chảy không lọt.
Kim Lăng đứng một bên, nhìn biến cổ đột nhiên xảy ra này, trong mắt toàn là muốn nói lại thôi và ngạc nhiên nghi ngờ. Giang Trừng không nhìn người, nói với cậu ta: “Lát nữa sẽ trị ngươi sau, ở đây cho ta!”
Từ lúc có trí nhớ cho đến nay, Kim Lăng chưa từng thấy vẻ mặt này của Giang Trừng. Người cậu này còn trẻ mà đã độc chưởng Tiên môn vọng tộc, quanh năm đều âm trầm lạnh lùng nghiêm nghị. Lời nói ra toàn chẳng nể nang ai, cũng không muốn tích chút đức nào. Mà hắn ta lúc này, tuy đang cố gắng áp chế vẻ mặt, nhưng đôi mắt lại sáng đến đáng sợ.
Nhìn vẻ mặt u ám vĩnh viễn đều đầy kiêu ngạo và chế nhạo kia, nay như thể sáng rõ lên, càng khiến người ta khó mà phán đoán hơn, rốt cuộc là cực kỳ giận dữ, là căm thù đến tận xương tuỷ… Hay là mừng rỡ như điên.