Thẩm Ngật Tây ngồi ở ghế lái, đầu cũng không quay, nói: “Đi lên ghế trước.”
Lộ Vô Khả do dự vài giây, mới vòng qua xe đi đến chỗ ghế trước.
Siêu xe gầm xe thấp, vững vàng mà hăng hái chạy trên đường quốc lộ, núi đen liên tục không dứt lùi lại phía sau.
Lộ Vô Khả không phải chưa thấy qua Thẩm Ngật Tây lái xe, trước kia ở cổng trường thấy qua một lần, cô không chỉ còn nhớ rõ chiếc lần này cùng chiếc lần trước không giống nhau.
Có lẽ sau một ngày như thế Thẩm Ngật Tây cũng có chút mệt, không nói gì, liền cầm hơi lỏng vô-lăng mà lái xe.
Lộ Vô Khả tất nhiên cũng sẽ không chủ động cùng anh nói chuyện.
Một đường không nói gì.
Sau khi đến dưới ký túc xá, Lộ Vô Khả hướng Thẩm Ngật Tây nói tiếng cảm ơn, muốn mở cửa xe đi xuống.
Thẩm Ngật Tây đã mở miệng: “Ở trên xe đợi đi, gác cổng qua rồi đi lên.”
Lộ Vô Khả sửng sốt.
Ký túc xá sinh viên có người gác cổng, rạng sáng 3, 4 giờ trở về muộn như vậy xem như nghiêm trọng, bị bắt được trường học sẽ trực tiếp xử phạt cùng phê bình.
Lộ Vô Khả tính trở lại cũng không thể đi lên.
Thẩm Ngật Tây rõ ràng biết chuyện này, đem mình lưu lại chỗ anh một đêm là tốt nhất, nhưng bởi vì cô không muốn, anh một câu cũng không nhắc đến, ngược lại cùng cô về kí túc xá ở phía dưới chờ vô ích.
Lộ Vô Khả nói: “Không cần, tôi đi ra ngoài chờ là được.”
Cửa xe lại bị Thẩm Ngật Tây bấm khóa, anh cầm di động chơi trò chơi, mắt đều không nâng: “Ngồi đó đi.”
Lộ Vô Khả phát hiện đêm nay Thẩm Ngật Tây có điểm khác lạ.
Rõ ràng khác lạ chắc bắt đầu từ lúc cô không đồng ý lên xe anh.
Tức giận?
Nhưng cũng không giống.
Lộ Vô Khả nhìn thời gian, hơn 4 giờ, qua một hai tiếng nữa cổng ký túc xá sẽ mở.
Cô không chơi di động, ở chỗ kia ngồi im.
Thẩm Ngật Tây không cùng cô nói chuyện, tự mình chơi game, cũng không quấy rầy cô, đem di động để chế độ im lặng, trong xe so với màn đêm bên ngoài còn an tĩnh hơn.
Lộ Vô Khả suốt đêm không chợp mắt, trước mắt an tĩnh một lát liền cảm thấy mệt rã rời.
Cô cũng không biết mình ngủ khi nào.
Lúc mở mắt ra lần nữa trời đã hửng sáng, có người dậy sớm đã lục tục từ trong ký túc xá đi ra ngoài.
Thẩm Ngật Tây không có ở trên xe.
Lộ Vô Khả dậy mới phát hiện trên người mình có áo khoác, phía trên mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Thẩm Ngật Tây.
Người không ở trên xe cũng không biết đi đâu rồi.
Mới vừa nghĩ đến đây cửa xe bên ghế lái đã bị mở ra, một luồng gió từ bên ngoài thổi vào, mang theo mùi khói thuốc phả vào mặt cô.
Lúc Thẩm Ngật Tây đi lấy thuốc mới phát hiện cô tỉnh, trên người còn cái áo anh.
“Tỉnh rồi?”
Cô gái mới vừa tỉnh dậy trong mắt như bôi một lớp nước mỏng, có điểm mông lung, giống nai con dính một thân sương sớm trong rừng sáng sớm.
Cô nhìn anh tựa hồ còn chưa có phục hồi tinh thần.
Thẩm Ngật Tây rời mắt, từ trong hộp thuốc lấy một điếu ra, đưa đến bên môi ngậm vào trong miệng, lại ném hộp thuốc về trong hộp đựng đồ ở bảng điều khiển trung tâm.
“Vừa rồi đi xuống hút điếu thuốc.”
Lộ Vô Khả phảng phất lúc này mới hồi phục lại tinh thần, cũng dời tầm mắt: “Ừ.” . Đam Mỹ Sắc
Thẩm Ngật Tây vớ lấy bật lửa, xuống xe: “Đi thì đem cửa đóng lại là được.”
Lộ Vô Khả nói tiếng cảm ơn với anh một giây trước khi anh đóng cửa.
Thẩm Ngật Tây nói: ” Chỉ ngủ trong xe, không có gì để cảm ơn.” Nói xong đóng cửa xe lại.
Lộ Vô Khả ngồi không bao lâu trên xe, cơ hồ là Thẩm Ngật Tây xuống xe trước cô liền sau lưng anh đi theo xuống.
Vừa ngẩng đầu đã thấy Thẩm Ngật Tây cùng Tề Tư Minh ở dưới gốc cây hút thuốc.
Mấy người này giống như không cần ngủ, chịu đựng suốt đêm trên người còn mang theo vết thương, đến bây giờ vẫn khoẻ như vâm.
Tề Tư Minh cũng thấy cô, như rất quen nhau vẫy vẫy tay với cô.
Thẩm Ngật Tây ánh mắt cũng hướng đến bên này.
Lộ Vô Khả đóng cửa xe, đi vào trong ký túc xá.
Tề Tư Minh ở bên kia nhìn bóng dáng cô nàng, tấm tắc cảm thán vài tiếng: “Ngật ca, cậu cũng có lúc nếm mùi vị thất bại nhỉ.”
Thẩm Ngật Tây cũng không biết có hay không đang nhìn Lộ Vô Khả, chậm rãi nhả ra khói thuốc, không nói gì.
Tề Tư Minh nói: ” Tôi còn tưởng cậu tối hôm qua đem người về nhà, ít nhất là……”
Hắn còn chưa nói xong đã bị Thẩm Ngật Tây liếc mắt tới.
“Được được được, tôi không nói nữa.”
Bất quá Tề Tư Minh thật sự cảm thấy kì lạ đến khó tin, hắn luôn cảm thấy rằng cảm giác Thẩm Ngật Tây dành cho Lộ Vô Khả đều rất khác với bất kì cô gái nào đi bên người anh trong quá khứ.
Đem người bắt nạt cô đánh đến tiến vào đồn cảnh sát liền không nói, ở chỗ này đợi lâu như vậy cư nhiên chỉ vì để cô ngủ một giấc.
Chưa thấy qua Thẩm Ngật Tây để tâm như vậy.
Không có.
Hắn nhìn anh.
Thật mẹ nó kì lạ đến khó tin.
– ————————
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
Lộ Vô Khả trở lại ký túc xá vừa lúc gặp phải Tưởng Thanh đang thu dọn hành lý chuẩn bị rời đi.
Đồ đạc hẳn là đã thu dọn từ sớm, rời đi sớm như thế phỏng chừng chính là không muốn cùng cô giáp mặt, lại không nghĩ cô như vậy đã trở lại.
Hai người ở cửa đối mặt nhau, Tưởng Thanh sửng sốt.
Tối hôm qua Lộ Vô Khả một đêm không trở về, mặc dù A Thích nhận được tin nhắn cô báo an toàn vẫn là không yên lòng mà ngủ, lúc này giấc ngủ không được sâu lắm, nghe thấy có tiếng mở cửa nhanh chóng từ trên giường nhô đầu ra nhìn.
Cô nàng vừa thấy Lộ Vô Khả cả người đều thanh tỉnh, lập tức từ trên giường ngồi dậy.
” Mẹ nó, Lộ Vô Khả cậu còn biết trở về à.”
Nhưng hiện tại cô ấy cũng không rảnh lo tính sổ với Lộ Vô Khả, bởi vì trước mắt có người nháo muốn dọn ra ký túc xá.
Cô ấy từ trên giường bò xuống dưới nói với Lộ Vô Khả: ” Cậu mau khuyên Tưởng Thanh đi, từ tối hôm qua cậu ấy nói muốn dọn ra ký túc xá, mình khuyên như thế nào cũng vô dụng, Vu Hi Nhi lại không khuyên cậu ấy.”
Lộ Vô Khả ánh mắt nhàn nhạt mà nhìn Tưởng Thanh.
Tưởng Thanh bị cô nhìn chằm chằm đến không biết làm thế nào.
Lộ Vô Khả đột nhiên hỏi cô ấy một câu: “Nói cho người khác biết chỗ mình làm việc là cậu, đúng không?”
Tưởng Thanh tay cầm vali run nhè nhẹ, không hé răng.
A Thích sửng sốt một chút, lúc này mới phát hiện bầu không khí giữa Lộ Vô Khả và Tưởng Thanh không đúng lắm.
Động tĩnh này của các cô không làm người ta bị thức giấc cũng khó, tối hôm qua ở ký túc xá Vu Hi Nhi ngủ cả đêm lúc này cũng tỉnh.
Ngày đó Tưởng Thanh ở trong ký túc xá cùng Lộ Vô Khả nhắc tới quán bar lúc ấy Vu Hi Nhi cũng có mặt, cho nên tối hôm qua biết được Lộ Vô Khả ở quán bar xảy ra chuyện, cô ấy liền biết chuyện này cùng Tưởng Thanh chắc chắn có liên quan.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao tối hôm qua cô ấy không có khuyên Tưởng Thanh ở lại.
Cô ấy từ trên giường đi xuống, kéo A Thích cùng nhau ra ngoài: “Chuyện này để các cậu ấy tự mình giải quyết.” Sau khi đi khỏi còn giúp các cô đóng cửa lại.
Tưởng Thanh vừa nãy đến bây giờ vẫn luôn không hé răng, hơi cúi đầu.
Lộ Vô Khả hỏi: “Vì sao nói cho bọn họ biết nơi mình làm việc?”
Tưởng Thanh khẽ mở miệng, cũng không biết là khó nói hay là có nỗi khổ gì trong lòng, sau một lúc lâu chỉ run nói câu: “Thực xin lỗi.”
Lộ Vô Khả này bình thường bên ngoài nhìn giống như cái gì cũng đều không thèm để ý, trên thực tế khó chịu nhất người khi dễ người chính là cô.
Kỳ thật từ ngày đó Tưởng Thanh quá giới hạn hỏi cô muốn đổi việc làm ở quán bar không, cô đã lờ mờ nhận ra có gì đó không ổn.
Chỉ là không nghĩ tới là bởi vì chuyện này.
Tưởng Thanh nói thực xin lỗi lúc sau Lộ Vô Khả không nói thêm gì nữa, nhưng cũng không có ý tứ để cô ấy đi ra ngoài.
Tưởng Thanh biết mình hôm nay không giải thích rõ ràng sẽ đi không được.
Cô ấy an an tĩnh tĩnh, cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì.
Lộ Vô Khả rất có kiên nhẫn mà chờ.
Hai người họ không phải là những người nhiều lời, mà người như các cô rất dễ dàng lâm vào cuộc chiến giằng co.
Một người không nói lời nào, một người cũng không mở miệng ép hỏi.
Mỗi phút mỗi giây trở nên thật dài.
Tưởng Thanh vẫn luôn cúi đầu, như là đang dựng nên cái xác ngoài cứng rắn cho chính mình.
Cô ấy dùng loại thái độ tiêu cực, chết lặng này đối đầu với cả thế giới.
Không rõ vì điều gì, có một lúc Lộ Vô Khả thế mà cảm nhận được một tia tuyệt vọng trên người Tưởng Thanh đang bên bờ vực sụp đổ.
Không phải thông qua lời lẽ, cũng không phải thông qua hành động cơ thể.
Như là có loại cảm giác nào đó thoảng ở trong không khí, mà cô đã từng nếm trải qua loại cảm giác này vì nó cộng hưởng trong cơ thể cô.
Lộ Vô Khả vô thức mà nắm chặt tay, đầu ngón tay bấm vào trong lòng bàn tay.
Thời gian không biết trôi qua bao lâu, Tưởng Thanh rốt cuộc khàn giọng mở miệng.
Rõ ràng không có nghẹn ngào, không có khóc rống, cổ họng lại như bị nghiền nát bởi trăm ngàn loại đau khổ ở bên trong.
“Mình không chỉ biết bọn họ muốn đi quán bar tìm cậu, mình còn biết bọn họ cho cậu uống ly rượu có bỏ đồ vào.”
Không bao giờ có thể tưởng tượng được rằng bọn họ có thể ác độc tới trình độ nào.
Bọn họ luôn có trăm phương ngàn kế làm người mở rộng tầm mắt.
Nếu cô tối hôm qua đem ly rượu kia uống, kết quả như thế nào không cần tưởng tượng.
Đơn giản là ghen ghét.
Lộ Vô Khả lạnh cả sống lưng.
Tưởng Thanh ngẩng đầu nhìn về phía cô: “Lộ Vô Khả, cậu nghĩ mình muốn đem cậu bán đi sao?”
Cô ấy như là phát điên, lại như là cuối cùng cũng tỉnh lại trong thế giới đầy giả tạo, cười.
“Thật đúng là chính mình tự nguyện, Lộ Vô Khả, cậu tên gì, cậu học trường nào, chuyên ngành nào, cậu đi làm ở đâu, đều là mình nói cho bọn họ biết.”
Lộ Vô Khả không có tức giận, ánh mắt lẳng lặng mà nhìn cô ấy: “Vì sao?”
“Vì sao?” Tưởng Thanh hỏi lại chính mình.
Cô ấy như là nghĩ không ra, lại như là đang liều mạng áp chế muốn nói ra suy nghĩ.
Ở giây phút cuối cùng dũng khí nhanh chóng bị thời gian bào mòn, cô ấy cuối cùng kiệt quệ một chút sức lực cuối cùng.
“Bởi vì rất đau.”
“Lộ Vô Khả, nếu không phải là cậu sống không tốt, thì chính là mình.”
Cô ấy kéo xuống cổ áo, nhìn thấy từng mảng đỏ tím đan xen, ghê người.
Dày đặc, máu bầm chưa tan.