Cô quay về khách sạn, mới nhớ ra đồ mình mua đã quênhết ở cửa hàng đó, không thể quay lại tìm, đành nói với Dịch Chí Duy làkhông mua được gì.
“Vậy ăn cơm tối xong anh đưa em lên phố xemnhé.” Buổi chiều anh trốn trong phòng đầy đủ không khí lạnh ngủ trưa một giấc, bây giờ trông tinh thần rất thoải mái, ôm cô, “Không tập trung,nghĩ gì thế?”
Cô đang nghĩ tại sao Giản Tử Tuấn đến Tokyo, nhưng lại chỉ cười nói: “Em thật sự không muốn về.”
Anh hôn cô: “Nhưng công ty không thể bỏ lại được, còn cả công ty của em nữa—–anh bỏ đi nhiều ngày như vậy, nếu không về, họ sẽ thật sự làm ầm ĩ lên.”