– Ok, đợi anh một phút ba mươi giây.
Tiến chạy vào phòng bếp tiện kéo cả Quang theo.
– Phương ghét ăn hành tây sống nên anh xào qua hành hộ em nhé, em nấu nóng mỳ cho em ấy.
– Ừm, để anh xào cho.
Chẳng mất quá nhiều thời gian đĩa mỳ nóng hổi được đem ra. Tiến hất cằm tự hào nhìn đĩa mỳ ” cháy cạch ” mà mình nấu kèm đó là ánh mắt mong đợi em họ nhỏ nhắn xinh xắn khen ngợi.
– Ờm… Nhìn đẹp lắm.
Phương cố cười khi nhìn đĩa mỳ rồi chần chừ cầm đũa.
– Ăn đi Phương, mẹ anh khen là ngon đấy.
– Vâng.
Cuối cùng, Phương cắn răng cố gắng ăn một nửa đĩa rồi lấy cớ no quá rồi để cất đĩa mỳ đi. Quang ngồi gần đó phì cười khi nhìn biểu cảm của Phương thay đổi liên tục.
Tiến không nhận ra mặt Phương đã tái đến mức nào, anh họ vui vẻ cầm đĩa mỳ đem đi cất rồi nhảy nhót chạy ra rủ Phương ra trang trại xem sen nở.
– Giờ sen nở đẹp lắm, Phương ra xem không? Anh đẩy ra cho mà ngắm. Thích bông nào chỉ anh rồi anh hái cho.
– Anh đẩy em ra đó đi, em chưa xem sen nở bao giờ.
– Vậy để anh lấy ô không nắng cháy hết da em.
– Vâng.
Phương được anh họ Tiến đẩy ra trang trại, chỗ này không xa nhà lắm chỉ khoảng hơn trăm mét là cùng. Phương không nhớ được hết vì lâu rồi không về chơi.
Trang trại đẹp hơn xưa nhiều, hoa sen hồng đung đưa trong gió. Gà được quây gọn vào một khu có cả một đoạn ngắn trồng đỗ xanh. Phương nhớ bác Sang trồng hai ba cây nhãn để lấy bóng cây giờ đã có thể kéo võng để nằm rồi.
– Phương ra câu cá với bác không?
Bác Sang cầm cần câu ngồi dưới bóng cây nhãn hô to.
– Cháu có, anh Tiến đẩy em ra đó đi em muốn thử câu cá.
– Được được.
Ngồi dưới bóng râm đợi cá cắn câu, mẹ Lan cũng đang ngồi đó ăn nhãn với bác Quyên bên cạch là rổ trứng đầy. Phương không kiềm được mà lấy điện thoại ra.
– Mọi người cho con chụp tấm đang facebook nhé.
– Haha, chụp nhanh không cá chạy mất.
Quanh cũng nhảy vào trong tầm của camera nhưng xui thế nào chỉ chụp được từ cổ xuống còn lại anh Tiến thì ngay sang mặt Phương, mẹ Lan ôm chùm nhãn giơ lên cao. Bác Sang và bác Quyên thì cười nhìn về phía điện thoại.
Sau đó, Phương đăng lên Facebook với cap là ” Về quê với đại gia đình” và người đầu tiên tim bức ảnh là Nguyên.
– Mẹ!!! Mẹ nhìn xem! Ảnh mà Phương mới đăng có mấy thằng con trai này.
Nguyên giơ ảnh lên cho mẹ xem giọng tức tối mà chỉ vào Tiến.
– Anh họ con bé tên Tiến con bác cả.
– Cả đây nữa! Sao em ấy lại không chụp mặt tính giấu con để mập mờ với ai đây.
– Mày coi Phương là em gái cơ mà!
– Nhìn phong thái này chắc chắn là hàng xóm, quần áo trông gọn gàng chắc chắn là muốn lấy lòng em ấy! Mẹ ơi! Nó có cơ bụng nữa. Phương có thích nó không mẹ? Chắc em ấy không thích nó đâu đúng không mẹ?
– Mày lắm chuyện quá con, nhỡ chỉ là hàng xóm.
– Vậy cũng không được!!!
Nguyên đặt điện thoại xuống bàn hậm hực. Sao mà tức đến thế! Biết vậy thì đã giữ chặt lấy không cho về quê nữa!