Nếu y không ở hành tinh chính, một số công việc cũng được dời lại một cách công khai, hoặc giao cho người khác.
Hôm đó xem xong bài tập của Nguyễn Thu, Tư Tuân đột nhiên hỏi: “Dạo này có hay dùng khoang mô phỏng không?”
“Con mới dùng một lần thôi ạ,” Nguyễn Thu thật thà đáp: “Con vẫn chưa quen lắm.”
“Ít quá, một tuần ít nhất ba lần, cứ coi như đang làm bài tập đi,” Tư Tuân đặt bài tập xuống, “Cậu sẽ nhờ người tăng thêm quyền hạn cho con, nếu có vấn đề gì cứ tìm Đường Khiêm hoặc Lan Đạc.”
Tinh thần lực của Nguyễn Thu không cao, cần nhiều thời gian hơn để thích nghi với khoang mô phỏng thật. Nếu ở nhà cậu có thể sử dụng thành thạo thì lúc đến học viện sẽ đỡ mệt hơn.
Nguyễn Thu đáp dạ rồi quay về sau khi ăn tối tại chỗ của Tư Tuân như thường lệ.
Về phòng, Nguyễn Thu nhìn đồng hồ thấy vẫn chưa đến giờ ngủ, bèn đứng dậy đến phòng sách.
Hộp máy cũng đi theo, đôi chân máy ngắn ngủn của nó vừa bước đi, mà đôi mắt cứ ngó nghiêng ngó dọc nhìn khắp nơi để tìm món đồ chơi yêu thích.
Khoang mô phỏng thật đặt trong góc phòng sách, Nguyễn Thu đọc lại hướng dẫn, mở cửa khoang mô phỏng thật ra rồi nằm vào.
Cùng lúc đó, hành tinh Hoa Hồng ở xa xa.
Lê La ngậm một khúc bánh mì trong miệng, bỗng nhiên hai mắt sáng lên: “Tìm được rồi!”
Cô mở miệng khiến khúc bánh mì rớt ra, cô cầm lấy màn hình máy tính chủ chạy đi tìm Tập Uyên.
Tập Uyên đang ở trong khoang điều khiển của tin hạm, Khang Song Trì đang báo cáo tình hình của viện nghiên cứu cho hắn.
“Họ rất thận trọng. Tọa độ họ gửi đến không phải là chi nhánh nào cả mà chỉ được xây dựng tạm thời thôi. Không có nhiều người canh giữ ở đó, cũng không có nhiều tin tức hữu ích”, cậu ta nói.
Tất cả những người đến đó đều thấy và chụp một số bức ảnh công trình họ đang nghiên cứu mang về.
Sử dụng người sống làm nguồn năng lượng… Đúng là khiến người ta sợ sởn tóc gáy.
Khang Song Trì cau mày cào mấy tấm ảnh dính máu, lật đến một tấm ảnh có in mấy ký hiệu, đưa cho Tập Uyên xem: “Đây có thể là tin tức mã hóa… Nhưng ký hiệu này em chưa thấy bao giờ cả.”
Cậu ta ngước mắt lên mới phát hiện Tập Uyên có tâm tư đâu mà nghe.
Tập Uyên ngồi trước bàn điều khiển, giơ tay chống trán, đôi mắt rũ xuống vô cùng thấp.
Giờ phút này hắn thật an tĩnh, nhưng không có nghĩa là lòng hắn cũng bình thản, Khang Song Trì đứng cạnh hắn, có thể nhận thấy rõ ràng sát khí hỗn loạn quanh người hắn.
“Boss,” Khang Song Trì do dự, thận trọng mở miệng, “Hay là thử thuốc ức chế mới đưa tới nhé?”
Dạo gần đây tình trạng của Tập Uyên càng tệ hơn, tần suất sử dụng thuốc ức chế cũng vô cùng thường xuyên, nhưng mỗi lần rất ít hiệu quả.
Hoặc là các triệu chứng của hắn tệ hơn, hoặc là thân thể hắn sinh ra kháng thuốc.
Lê La vẫn chưa nghiên cứu ra thuốc ức chế mới, bởi lẽ Tập Uyên đâu chịu phối hợp với cô. Còn thuốc ức chế của viện nghiên cứu chứa các thành phần cực kỳ khó tổng hợp, cô tạm thời không thể tái tạo chúng.
Tuy rằng sự thật về viện nghiên cứu quá đỗi tàn nhẫn, nhưng có lẽ thuốc ức chế của họ sẽ hữu dụng. Nếu những người đó muốn hợp tác với Tập Uyên thì sẽ không giả mạo về thuốc ức chế.
Biết đâu hiệu quả tốt sẽ thuyên giảm được một khoảng thời gan.
Tập Uyên vẫn im lìm cho đến khi Lê La vội vã đi vào.
“Thủ lĩnh, tìm thấy rồi.”
Tập Uyên nghe thế chợt mở mắt ra.
“Mã liên lạc của cậu ấy cuối cùng cũng kết nối với tinh võng,” Lê La cầm màn hình, cúi đầu tiếp tục kiểm tra, “Nhưng không phải kết nối từ máy liên lạc mà là một nơi khác từa tựa cảm giác thực tế ảo.”
Tập Uyên nhìn chằm chằm màn hình, chợt nhớ lại những gì Nguyễn Thu từng kể với hắn: “Khoang mô phỏng thật?”
“Là khoang mô phỏng chân thực thực chiến online hả?” Lê La đoán ra ngay, “Vậy thì đúng rồi.”
Tập Uyên mất kiên nhẫn: “Có thể kết nối liên lạc không?”
Lê La giơ tay đẩy gọng kính, hiếm khi nở nụ cười: “Có lẽ người khác không làm được chứ tôi thì được đấy nhé.”
Trong khoang mô phỏng chân thực, Nguyễn Thu đang ngồi trước bàn, chơi lại trò chơi nhỏ.
Quyền hạn mà Tư Tuân nhắc hồi chiều vẫn chưa được thêm vào, nên vẫn còn nhiều chức năng không thể sử dụng được.
Có một số cái là yêu cầu ghép cặp với những người khác, lúc này có khá nhiều người online, Nguyễn Thu đợi ghép cặp một lần khoảng mười phút mà chả được với ai nên đành thôi không thử nữa.
Trò chơi nhỏ vẫn như trước, lần này Nguyễn Thu chơi một lượt vượt qua một trăm cấp, tăng tám bậc trên bảng xếp hạng.
Đến khi chơi mệt lả người, tầm nhìn trở nên mờ đi, Nguyễn Thu buộc phải dừng lại và nằm lên bàn để nghỉ ngơi.
Trò chơi nhỏ đơn giản này có thể nhanh chóng vắt kiệt tinh thần lực của cậu, cậu phải thoát ra đi uống chất bổ sung dinh dưỡng thì mới từ từ hồi phục được.
Cậu tắt trò chơi và định thoát ra, lại phát hiện nút đăng xuất không có phản ứng gì sất.
Nguyễn Thu thấy là lạ, lại nhấn thử đăng xuất lần nữa, màn hình trước bàn đột nhiên nhấp nháy vài lần rồi chuyển sang một giao diện khác.
[Đang đợi đối phương trả lời, xin vui lòng đợi…]Ơ… Màn hình chiếu của máy liên lạc hả?
Nguyễn Thu mờ mịt khó hiểu, mang máng có dự cảm lạ lùng.
Liên lạc được kết nối nhanh chóng, là gọi video.
Trong ảnh là một căn phòng xa lạ, không ít thiết bị máy móc bị chất chồng bừa bộn trong góc, không thấy bóng người, cũng không có tiếng gì.
Lúc này ở ngoài góc nhìn của máy liên lạc, Tập Uyên dằn nóng nảy: “Vẫn chưa xong à?”
“Sắp rồi.”
Mười ngón tay của Lê La lướt như gió, đôi mắt phản chiếu ký hiệu và con số không ngừng thay đổi trên màn hình, nói: “Cổng vào khoang mô phỏng chân thực và máy liên lạc khác nhau, không thể trực tiếp kết nối thông tin liên lạc.”
Bây giờ đã kết nối với mã liên lạc của Nguyễn Thu, nhưng vẫn không thể nhìn thấy cậu hoặc nghe cậu nói.
Ngoài ra còn có một khoang thực tế ảo cũ xì trong phòng, được kết nối với máy liên lạc của Tập Uyên.
Khoang thực tế ảo Khang Song Trì mua về để dành chơi game hồi lâu lắm rồi, đã bị bỏ một xó từ lâu nhưng vẫn sử dụng được.
Tập Uyên dần mất kiên nhẫn, khi nghe Lê La nói “chắc là được rồi” bèn mở cửa khoang thực tế ảo nằm vào trong.
“Thủ lĩnh ơi,” Lê La cản không kịp, “Hình chiếu chân dung vẫn chưa xong…”
Nguyễn Thu vẫn không thể ra khỏi khoang mô phỏng chân thực, bản thân cậu cũng đang mất sức, đành nhích ghế lùi ra sau, muốn tránh xa cái màn hình xuất hiện lạ thường này.
Sau đó, cậu thấy một đám sương đen xuất hiện cạnh bàn.
Làn sương mù không ngừng lan rộng và ngưng tụ, dần tạo thành một bóng người mơ hồ.
Thân thể mệt mỏi của Nguyễn Thu lập tức lui vào góc phòng, cảnh giác nhìn đám sương mù.
Cậu nhớ khoang mô phỏng thật có độ bảo mật cực cao, gặp chuyện gì bất thường sẽ tự động phát ra cảnh báo và buộc đăng xuất. Thế nhưng lúc này chẳng những không thoát ra được mà khoang mô phỏng chân thực cũng không có chút phản ứng nào.
Bóng người giần giật, như nhìn thấy Nguyễn Thu trong góc, lập tức đi về phía cậu.
Thấy Nguyễn Thu đề phòng đến vậy, Tập Uyên mới nhận ra hình chiếu chân dung của hắn vẫn chưa tạo hình hoàn chỉnh.
“Nguyễn Thu,” Hắn dừng bước, lên tiếng: “Là tôi đây.”
Nguyễn Thu mở to đôi mắt, hai chữ “anh” nghẹn lại trong cổ họng, nắm chặt lòng bàn tay không nhúc nhích.
Thật ra cậu cũng không quá kinh ngạc, lúc nhìn thấy video xuất hiện cậu đã đoán được rồi.
Tâm trạng của Nguyễn Thu rất phức tạp, cậu nhớ hắn, lo cho vết thương của hắn hoặc lo hắn xảy ra chuyện, nhưng vẫn chưa biết nên đối mặt với hắn ra sao.
Hai người ở bên nhau lâu như vậy, nhưng từ ngày Tập Uyên dẫn tinh hạm xuất hiện ở hành tinh Song Loan, dường như cậu mới thật sự bắt đầu hiểu hắn.
Hơn nữa dáng vẻ của Tập Uyên lúc này trông hơi đáng sợ, Nguyễn Thu theo bản năng không dám tới gần.
Bóng người dừng lại tại chỗ, sương mù bên cạnh không ngừng trôi đi rồi tụ lại.
Tập Uyên thấp giọng nói: “Em đang sợ tôi?”
Vì hắn đột ngột xuất hiện theo cách này, hay là vì cuối cùng cũng biết được thân phận của hắn?
Hắn là thủ lĩnh tinh tặc, nên Nguyễn Thu sợ hắn.
Khi đó hắn đến Song Loan muốn dẫn Nguyễn Thu đi, Nguyễn Thu cũng phản ứng từa tựa bây giờ.
Khi ấy Nguyễn Thu bối rối, bảo chưa sẵn sàng rời đi với hắn, còn nói hắn không thể làm vậy.
“Tại sao?” Tập Uyên hỏi, lại đi về phía Nguyễn Thu.
Nguyễn Thu dựa lưng vào vách tường, nhìn sương mù hình người chậm rãi đến gần, lông mi run rẩy: “Anh… Có bị thương không?”
Rốt cuộc cậu cũng chịu mở miệng, Tập Uyên không kìm lòng được đến gần muốn ôm cậu.
Sương mù bay tới, Nguyễn Thu cuống quít muốn tránh, nhưng tinh thần lực của cậu vẫn chưa hồi phục, chẳng có chút sức nào nên dễ dàng bị đè lại.
Tập Uyên hết sức bất mãn với sự phản kháng yếu ớt của cậu, cúi người chặt chẽ vây cậu vào tường: “Trốn cái gì mà trốn?”
“Sao không đi cùng tôi?” Tập Uyên dựa vào gần hơn, một tay nắm cằm Nguyễn Thu ép cậu ngẩng đầu lên, giọng nói khàn khàn càng thêm trầm thấp: “Tôi đối xử tệ với em sao?”
Cùng lúc đó, Lê La ở đầu bên kia của cuộc liên lạc cuối cùng cũng cài đặt xong phản chiếu hình người.
Sương mù tan đi, thân thể dần trở nên rõ ràng.
Nhìn thấy gương mặt quen thuộc của hắn, Nguyễn Thu không giãy giụa nữa, ngơ ngác nhìn hắn một lát, lí nhí gọi: “Anh ơi.”
Sự buồn bực và nôn nóng trong Tập Uyên lập tức tiêu tán rất nhiều, sức trên tay cũng buông lỏng theo.
Hắn vuốt ve gò má của Nguyễn Thu, tầm mắt không dời đi đâu được, cánh tay đang ôm eo Nguyễn Thu siết chặt thêm: “Ráng chờ chút nữa thôi, tôi sẽ đến đưa em đi.”
Nguyễn Thu lại im lặng một lát: “Cậu sẽ không đồng ý…”
“Em quan tâm ông ta?” Tập Uyên nghe ra sự do dự trong lời nói của cậu, ánh mắt trở nên tối sầm lại, “Vậy để tôi giết ông ta.”
“Anh…” Nguyễn Thu nhất thời nghẹn lời, dùng sức đẩy hắn nhưng vẫn không nhúc nhích tí nào, vừa buồn bực vừa bất lực nói, “Đó là cậu của em!”
Tập Uyên vẫn không dao động, nắm lấy tay Nguyễn Thu: “Ông ta không phải người tốt đâu, em đi theo ông ta…”
“Vậy còn anh?” Nguyễn Thu ngắt lời hắn, mím môi: “Anh chưa bao giờ nói thật với em cả.”
“Anh muốn đưa em đi,” Cậu nói tiếp, “Cũng đâu hỏi em có đồng ý hay không.”
Chẳng lẽ Tập Uyên là người tốt à? Không, hắn là thủ lĩnh tinh tặc, đại ma đầu giết người không chớp mắt kia mà.
Tập Uyên không trả lời, sờ gò má Nguyễn Thu, hỏi lại câu vừa rồi: “Tôi đối xử tệ với em sao?”
“Em lưu lạc ở một hoang tinh, nếu người em gặp không phải tôi mà là người khác,” Vẻ mặt hắn dần trở nên âm trầm, giọng điệu mang theo một tia sát khí, “Chắc em biết em sẽ có kết cục gì.”
Tập Uyên dường như đã trút bỏ lớp ngụy trang trước đây, và lúc này mới thật sự là hắn.
Bản chất săn mồi và độc ác tàn nhẫn, không một ai dám nói “không” với hắn.
Nhưng hắn càng hung dữ, Nguyễn Thu càng không thể sợ.
Cậu nhớ khi họ còn ở hành tinh Lorens, Tập Uyên thật sự rất tốt với cậu, hầu như muốn gì được nấy.
Lúc đầu, hắn thậm chí còn chẳng biết cách hôn cơ.
Trong lòng Nguyễn Thu lại mềm nhũn, cậu nhẹ nhàng kéo ống tay áo của hắn, thấp giọng gọi: “Anh ơi…”
Trông cậu ấm ức biết bao, Tập Uyên nhất thời không thể chịu nổi dáng vẻ này của cậu, hối hận sao mình lại nói như thế kia chứ.
“Đừng sợ,” Hắn lại ôm chặt Nguyễn Thu như đang dỗ dành: “Tôi sẽ không làm tổn thương em.”
Nguyễn Thu dựa vào trong ngực hắn, giọng nói rầu rĩ: “Nhưng cậu sẽ không đồng ý.”
Cậu ngẩng đầu, nói lí nhí: “Cậu muốn em chia tay với anh.”
“Chia tay?”
Tập Uyên nhíu mày, không hiểu nổi ý nghĩa của từ xa lạ này.
Hắn nhìn biểu cảm của Nguyễn Thu liền mơ hồ hiểu ra, sắc mặt trở nên khó coi trong thoáng chốc: “Không được chia tay.”