“Bảo vệ trái đất, tiết kiệm nước. Nếu quý khách không cần thay khăn trải giường, vui lòng đánh dấu.”
Người nào đó đánh một dấu tick rất phóng khoáng. Tô Khởi nhìn dấu tick đó, tâm tình sung sướng, nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy Thuỷ Tạp tốt, rồi lại lăn một vòng, vùi mình trong tấm chăn đầy mùi hương của cậu.
Không biết khi nào, cô mơ mơ màng màng ngủ mất. Hình như Lương Thuỷ đi đến tận khuya mới về, cô mơ hồ nghe tiếng “tít”, cửa phòng khẽ đẩy ra. Cậu từ từ đóng cửa lại thật nhẹ, rón ra rón rén đi đến giường. Trong bóng tối, cậu cúi xuống hôn môi cô một lát. Sau khi cậu rời đi, trong phòng tắm có tiếng nước chảy rất nhỏ.
Không biết qua bao lâu, cậu xốc chăn leo lên giường, ôm cô từ phía sau. Cô cuộn người trong một góc, ngủ say sưa, cơ thể bị cậu lật lại, cả người cậu đè lên.
Tô Khởi chỉ cảm thấy nóng vô cùng, bị cậu hôn đến nửa mơ nửa tỉnh, va chạm dần dần không chịu nổi nữa. Cô ôm lấy cậu, có chút nôn nóng nên “ưm” một tiếng, muốn tiếp nhận triệt để, nhưng cậu vẫn không vượt qua điểm mấu chốt, chỉ rên lên một tiếng, gục đầu vào sát tai cô, nặng nề thở dốc.
Tô Khởi quấn lấy cậu, chợt nói: “Thuỷ Tạp, lúc sinh nhật tớ, cậu đến thăm tớ nhé.” Cô cắn cắn môi, nói nhỏ: “Qua sinh nhật là thành niên rồi.”
Gò má Lương Thuỷ ửng hồng, đôi mắt trong veo, chợt bật cười nhẹ, nói: “Ừa.”
Cô thoả mãn dụi dụi vào lòng cậu.
Cậu ôm cô, nói: “Sáng mai tớ phải về rồi.”
“Hừ.” Tô Khởi nhíu mày không vui, đá cậu một cái, muốn xoay người quay lưng về phía cậu, nhưng không địch lại sức lực của cậu, xoay tới xoay lui lại thành hôn nhau một hồi.
Hai người quậy đến tận khuya không biết mấy giờ mới ngủ. Sáng hôm sau tỉnh lại, Tô Khởi xoa xoa mấy chỗ ướt trên giường, mặt đỏ đến tận mang tai.
Sáng hôm đó, Lương Thuỷ bay về tỉnh lỵ, Tô Khởi quay về trường học.
Chưa đến một tuần, Tô Khởi đã tìm được hai chỗ gia sư, dạy Toán và Anh văn cho hai học sinh cấp 3, một tuần bốn tiết, một tiết 50 tệ. Một tháng có thể kiếm được 800 tệ.
Cô lên kế hoạch, tháng đầu mua cho Thuỷ Tạp một đôi giày, tháng thứ ba mua cho cậu một máy mp3. Nghĩ đến điều đó, Tô Khởi đoán, lần tới có thể Thuỷ Tạp sẽ mua máy mp3 cho cô, chắc sẽ lại là đồ cặp. Vậy thì cô sẽ mua máy mp4 cho cậu.
Haiz, ai mà ngờ máy nghe nhạc lại đổi mới nhanh như thế? Walkman và máy nghe CD trước kia đã bị thị trường đào thải. Chỉ mấy năm ngắn ngủi, bây giờ cũng chẳng thấy băng cassette nữa. Có khi đĩa CD rời khỏi thị trường giải trí cũng là chuyện sớm hay muộn. Dù sao thì, USB và đĩa cứng di động đang thịnh hành rồi.
Dấu ấn của thời đại cũ, tựa như gió mùa thu cuốn đi hết lá vàng.
Sau vài cơn gió mùa thu, những chiếc lá vàng bay khắp bầu trời.
Cuối tháng 11, Lý Phong Nhiên đến Bắc Kinh. Cậu đến để tham gia một hội diễn ngôi sao. Cậu ra mắt ở Vienna rất thành công, thêm việc là học trò của Hà Kham Đình nên truyền thông trong nước đưa rất nhiều tin về cậu.
Lần biểu diễn này, trên poster, phía trước cái tên “Lý Phong Nhiên” còn có thêm danh hiệu “Nghệ sĩ dương cầm quốc tế thế hệ mới”.
Trước khi đến giờ diễn, Tô Khởi và Lộ Tử Hạo cùng đến hậu trường tìm Lý Phong Nhiên. Lúc đẩy cửa vào phòng nghỉ, Lý Phong Nhiên đang đứng bên cửa sổ, cài nút áo vest.
“Phong Phong!”
Ánh mắt chạm nhau, cậu cười ôn hoà: “Thất Thất.”
Hơn ba tháng không gặp, cậu ấy dường như chững chạc hơn một chút, cũng càng trầm tĩnh hơn.
Lộ Tử Hạo rất phấn khích, đi đến ôm cậu, vỗ vai cậu.
Lý Phong Nhiên buông cậu ra, giơ hai tay về phía Tô Khởi. Tô Khởi thoải mái tiến đến ôm cậu, nói: “Cố lên!”
Lý Phong Nhiên mỉm cười, cậu nhích cằm lại gần tóc cô, gần như không thể nhìn thấy được.
Lộ Tử Hạo cười: “Cố lên gì nữa? Lý Phàm đã chứng kiến khán đài lớn hơn rồi, hôm nay biểu diễn chỉ như một bữa sáng thôi.”
Lý Phong Nhiên cúi đầu, thong thả ung dung sửa sang lại cổ áo. Hai bên tay áo vẫn chưa cài lại, còn bung ra.
Tô Khởi bước đến một cách tự nhiên, kéo cánh tay cậu, gài nút tay áo cho cậu: “Cậu nổi tiếng cỡ này rồi, sao vẫn chưa có trợ lý vậy? Tay kia!” Lý Phong Nhiên ngoan ngoãn đưa tay còn lại cho cô, “Thiệt tình, tớ thấy ngôi sao lúc mặc quần áo đều được người khác hỗ trợ hết.”
Lý Phong Nhiên không nói lời nào, yên lặng nhìn cô lải nhải. Mấy tháng không gặp, cô tựa như không còn nét trẻ con hồi cấp 3 nữa, trông xinh đẹp hẳn ra.
Chưa nhìn được bao nhiêu thì nhân viên tiến vào nói sắp mở màn, đúng lúc cô cũng gài xong, tạo khoảng cách với cậu.
……
Buổi biểu diễn ngôi sao tối nay hội tụ bảy nghệ sĩ piano đứng đầu trong nước, Lý Phong Nhiên là người trẻ tuổi nhất, cũng là người duy nhất ở tuổi thành niên.
Tuy Tô Khởi cũng thích piano, nhưng khi nghe những bản cổ điển của các nghệ sĩ khác, cô cứ cảm thấy có chút dài lê thê. Chỉ đến khi Lý Phong Nhiên lên sân khấu, cô mới thấy hứng thú.
Cậu trong bộ áo vest đứng trên sân khấu, dáng người thẳng thớm, vẫn là dáng vẻ bình tĩnh và lạnh lùng, không thích cười giống với những nghệ sĩ piano khác. Cậu chỉ nghiêm túc cúi người chào, lúc thẳng người lên tựa như nhìn về phía Tô Khởi, sau đó ngồi vào đàn piano grand bắt đầu diễn tấu.
Tô Khởi và Lộ Tử Hạo lắng nghe đầy thích thú. Sau khi hoàn thành liên khúc năm bản piano, cậu đứng dậy khom lưng cảm ơn. Tô Khởi và toàn bộ khán giả đều vỗ tay, cô nói: “Cậu có cảm thấy không, cậu ấy còn xuất sắc hơn hồi ở Thượng Hải nữa.”
Lộ Tử Hạo: “Phí lời, đó đã là chuyện mấy năm trước rồi. Nếu không tiến bộ, cậu ấy còn là Lý Phong Nhiên à?”
Sau khi buổi hoà nhạc kết thúc, Tô Khởi và Lộ Tử Hạo chạy đến chơi ở phòng khách sạn của Lý Phong Nhiên. Có fan hâm mộ đến phòng cậu tặng bánh kem, Tô Khởi được cho phép nên không hề khách sáo, múc cho mình một muỗng to.
Lộ Tử Hạo nói: “Hồi chiều cậu ăn một đống rồi, mà giờ vẫn ăn được nữa.”
Tô Khởi: “Tớ đang lớn, được không hả?”
Lộ Tử Hạo: “Bao tuổi rồi mà còn đòi lớn nữa?”
Tô Khởi: “Ai cần cậu lo! Cũng đâu phải bánh kem của cậu.”
Lý Phong Nhiên ngồi một bên nhìn hai người đấu võ mồm.
Lộ Tử Hạo thấy cô ăn vui vẻ, nhịn không được cũng múc một miếng.
Tô Khởi: “Cậu đừng có ăn á.”
Lộ Tử Hạo: “Nhiều chuyện, cũng đâu phải bánh kem của cậu.”
Lộ Tử Hạo ăn một lúc, nhìn về phía phòng tắm. Phòng tắm ở khách sạn này là một phòng tường kiên cố. “Lý Phàm, tớ mượn chỗ cậu tắm nhé.” Bây giờ phía Bắc rét lạnh, đi từ nhà tắm về lại tóc cũng đóng băng.Tô Khởi: “Vậy cậu nhanh lên, tớ cũng muốn tắm. Ở đây có máy sấy.”
Tô Khởi ăn xong bánh kem, chờ Lộ Tử Hạo ra thì chạy vào phòng tắm. Cô sấy khô tóc, mặc quần áo cũ, lọ mọ nửa tiếng mới ra. Lộ Tử Hạo đã đi mất bóng, chỉ có một mình Lý Phong Nhiên ngồi ở bàn làm việc đọc bản nhạc.
Tô Khởi khẩy khẩy mái tóc khô được một nửa, hỏi: “Lộ Tạo đâu rồi?”
Lý Phong Nhiên nói: “Bạn cùng phòng cậu ấy không mang chìa khoá, cậu ấy về trước.”
“Cậu ấy sao vậy, không chịu đợi tớ một lát.”
Lý Phong Nhiên không nói gì, vài giây sau, nói: “Cậu chờ chút nữa đi, còn sớm mà.” Lại thêm một câu, “Chưa ăn xong bánh kem kìa.”
Tô Khởi ngồi trên ghế sô pha đơn, cau mày: “Tớ ăn hết nổi rồi.”
Lý Phong Nhiên kéo bánh kem sang, ăn một miếng. Cậu quay sang nhìn cô, cô ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, tóc vừa mới sấy, xoã tung bồng bềnh, khiến khuôn mặt cô càng thêm xinh đẹp. Cô khẽ nâng cằm, hơi ngẩng người nhìn chằm chằm vào khoảng không.
Trong căn phòng rộng lớn rất yên tĩnh.
Lý Phong Nhiên hỏi: “Nghĩ gì đó?”
Tô Khởi vặn đầu, nhìn cậu: “Hì hì, thật ra tớ chả nghĩ gì cả, ha ha.”
Lý Phong Nhiên không thể nhịn cười: “Vậy thôi.”
Cô bỏ chân xuống, tò mò: “Đúng rồi Phong Phong, hồi trước cậu nói muốn học sáng tác, đang học hả?”
“Đang học.”
Tô Khởi: “Vui không?” Không đợi cậu đáp: “Thích không?”
Cậu nhìn đôi mắt trong sáng và thuần khiết của cô, mỉm cười: “Thích.”
“Tốt thật.” Tô Khởi nói, “Ò, cậu từng nghe đến Hứa Tung chưa?”
Lý Phong Nhiên lắc đầu.
“Anh ấy là một sinh viên, tự học sáng tác, viết mấy bài bài nào cũng hay. Bây giờ ít người biết anh ấy, nhưng tớ cảm thấy sau này anh ấy sẽ nổi. Anh ấy có bài《Nếu em hoá thành gió》. Tô Khởi vừa nói vừa dựa vào ghế sô pha, lắc ngón chân, ngâm nga:
“Nếu em hoá thành cơn gió
Anh sẽ hoá thành mưa
Bên cạnh bảo vệ em
Nở nụ cười vì hồng nhan….”
Cô hát, nghiêng người nằm ngang dựa vào sô pha, gác hai chân lên một tay vịn, đầu đặt ở tay vịn còn lại. Mái tóc ẩm ướt xoã tung lướt qua mu bàn tay cậu, ngứa ngứa.
Một lát sau, cậu mới hoàn hồn, nói: “Tớ không có học sáng tác kiểu nhạc này.”
“Hả?” Cô ngẩng đầu.
Cậu buồn cười: “Nhạc piano.”
“…..” Cô dựng ngón tay cái về phía cậu, lại bắt đầu ngâm nga, “Lão phu tử lại đội tóc giả….”
Lý Phong Nhiên hỏi: “Lúc Thuỷ Tử thi đấu, cậu ở đó xem mà hả?”
“Ừa.” Tô Khởi quay đầu sang, “Lộ Tạo cũng đến. Haiz, hai cậu không cùng thời điểm, nếu không thì có thể tụ tập với nhau rồi.”
Cậu hỏi: “Hai cậu vẫn tốt hả?”
“Tốt cực luôn.” Tô Khởi lắc lư chân đang gác ở tay vịn kia.
“Vậy tốt rồi.” Cậu rũ mắt nhìn mái tóc dài của cô, ngón tay động đậy, khẽ chạm vào tóc cô.
Vừa chạm vào, Tô Khởi đột nhiên ngồi dậy, lấy một bản nhạc, nhìn một lát, vô thức nâng ngón tay lên, thử đàn bằng tay phải.
Lý Phong Nhiên nhìn ngón tay cô động đậy trên bàn, lại thoáng nghe thấy cô đọc nốt nhạc, chỉ là mới được bốn nốt, cô liền dừng lại, nói: “Wow, khó quá. Tiệc năm mới tớ vẫn nên nhảy vậy, không đàn piano được rồi.”
Lý Phong Nhiên nhớ đến ba năm trước, cậu ở ngoài cửa sổ xem cô nhảy.
Tô Khởi bỏ bản nhạc xuống, quay đầu nhìn xung quanh. Cô nhảy khỏi ghế sô pha, đi đến hành lý của cậu, lấy ra một món đồ, ngạc nhiên hỏi: “Cậu vẫn còn giữ á?”
Đó là kính vạn hoa của cô.
“Tớ tưởng cậu làm mất từ lâu rồi chớ.”
Lý Phong Nhiên nói: “Sao cậu lại nghĩ tớ sẽ làm mất?”
“Nhiều năm rồi mà. Với lại cũng không phải đồ gì quý giá.” Tô Khởi nheo một mắt, chuyển động kính vạn hoa, bên trong ống đủ màu sắc, thiên biến vạn hoá. Cô cười rộ lên, vẫn vui mừng hệt như lần đầu tiên nhìn thấy hồi còn bò: “Cậu thường xuyên lấy ra xem hả?”
“Ừm.” Cậu nói, “Cậu còn nhớ không, hồi nhỏ cậu từng nói, cửa kính ở tiên quốc của cậu giống như thế.”
Tô Khởi bật cười, bỏ kính vạn hoa vào lại va li của cậu, nói: “Nhớ chứ, bây giờ tớ cũng vẫn là tiên nữ mà.” Nói ra lời này, bản thân cô cũng thấy ngượng, cười ha ha.
Lý Phong Nhiên cũng cong khoé môi.
Thời gian không còn sớm, Tô Khởi phải về trường. Lý Phong Nhiên đưa cô xuống lầu, gọi taxi, không nói gì mà đưa 100 tệ cho tài xế rồi học thuộc biển số xe, nói: “Tới nơi nhắn tin cho tớ.”
“Ừm.”
Cậu đứng ở đầu đường trong gió bấc hiu quạnh, nhìn đèn taxi đi xa, mới vòng lại khách sạn.
Mở cửa vào, phòng vắng vẻ, bánh kem và nước trái cây ăn chưa xong còn ở trên bàn. Nơi ấm áp và thư thái cách đây không lâu trở lạnh lẽo và vắng vẻ.
Cậu đóng cửa lại, thảm đất ở trong phòng rất dày, rất yên tĩnh, thậm chí đến tiếng bước chân của bản thân cũng không nghe thấy.
Cậu cầm lấy chiếc kính vạn hoa kia, ngồi ở sô pha đơn cô từng ngồi. Bên ngoài kính vạn hoa đã phai màu, cậu nheo một mắt lại nhìn, bên trong ống rực rỡ sắc màu, giống như con người cô.
Cậu một mình chơi kính vạn hoa một lát rồi đứng dậy đi tắm, xong xuôi thì nằm xuống, đến khi di động vang “tít tít”, là tin nhắn của Tô Khởi: “Phong Phong, tớ đến rồi. Cậu nghỉ ngơi sớm nha. ^__^”
Cậu nhắn lại một chữ: “Ừm.”
Tắt đèn đầu giường.
Thế giới chìm vào bóng tối.
Hôm sau, Lý Phong Nhiên trở về Mỹ.
Tô Khởi bắt đầu vào kỳ thi giữa kỳ. Cô tạm dừng các hoạt động ở câu lạc bộ, toàn lực ôn thi. Thời gian nói chuyện điện thoại với Lương Thuỷ cũng bớt đi một nửa, nhưng thật ra trong lúc tự học cũng thường nhắn tin với cậu.
Lá cây toàn trường đều rụng hết. Ở phía Bắc không có nhiều cây thường xanh, mùa đông vừa đến, thân cây đã trụi lủi.
Tối hôm đó, Tô Khởi thi xong một môn chuyên ngành, mệt mỏi trở về ký túc xá. Cô lấy di động ra, phát hiện không có một tin nhắn nào.
Theo như lúc trước, nhất định sẽ có cuộc gọi nhỡ hoặc tin nhắn của Lương Thuỷ.
Cô gọi điện cho cậu, không ai nhận.
Tô Khởi cho là cậu bận, gửi đi một tin nhắn, nhưng đến kia cô rửa mặt xong rồi lên giường ngủ, vẫn không có hồi âm.
Cô tự hỏi liệu có phải cậu mất điện thoại không, hay là tạm thời có việc? Cô trái lo phải nghĩ, ôm Doraemon ngủ một giấc. Hôm sau thức dậy, di động vẫn im ắng như cũ.
Tô Khởi lại gửi tin nhắn và gọi điện thoại lần nữa, vẫn là đá chìm đáy biển.
Ăn xong bữa sáng, cô đứng ngồi không yên, quyết định tìm Trình Anh Anh xin số điện thoại của Khang Đề. Chưa kịp bấm gọi thì một dãy số lạ hiện lên, là ở Vân Tây.
Tô Khởi lập tức bắt mày: “A lô, xin chào?”
“Thất Thất.” Là giọng nói của Khang Đề, rất bình tĩnh, lại càng như cố gắng bình tĩnh hơn. Bà hỏi: “Cháu có đang bận học không? Về tỉnh lỵ được không?”
Tô Khởi đã có dự cảm không may: “Thuỷ Tạp bị gì vậy ạ?”
Khang Đề hít sâu một hơi, rốt cuộc vẫn không kiềm chế được, nghẹn ngào: “Nó bị đứt gân gót chân rồi.”