Ôn Hủ Hủ đã ở bên ngoài chờ đến không kiên nhẫn, thấy hai con còn chưa đi ra, cô sốt ruột lại thúc giục.
Mặc Bảo thấy vậy liền cùng em gái nhanh chóng ra ngoài
“Mẹ,chúng ta đi đâu thế ạ?”
“Ừm…… Chúng ta đến nhà dì Karina ở hai ngày được không? Dì ấy gọi điện thoại tới, nói nho trong vườn đã chín rồi, chúng tôi đi hái nho ăn nha.”
Ôn Hủ Hủ dỗ dành hai đứa nhỏ, tận lực không để cho bọn họ nhìn ra tâm tình của mình.
Nhưng mà, Nhược Nhược ngốc nghếch không nhìn ra nhưng Mặc Bảo vốn thông minh lại vừa hiểu chuyện, làm sao không biết tình cảnh hiện tại của mẹ chứ?
Lập tức, cậu cũng không nói rõ cho mẹ, liền trở về cầm iPad của mình, đi theo ra ngoài.
“Mẹ, mẹ yên tâm đi, hai ngày này chúng con sẽ rất vui vẻ.”.
“Được rồi, nhất định phải như vậy!”
Ôn Hủ Hủ khởi động xe, cuối cùng cô thở phào nhẹ nhõm,cô đạp chân ga, chiếc xe lập tức như phi mã thẳng về vùng quê.
mà cô không biết, sau khi xe lên đường, mặc bảo ngồi bên cạnh cầm ipad thành thạo mở ra phần mềm, chuyển hướng tất cả đèn giao thông sang xanh.
……
Lúc Hoắc Tư Tước tỉnh dậy và trở về khách sạn, sự kiện trên mạng cơ bản đã xử lý xong
Thế nhưng, người để lại tờ giấy cứu Ôn Hủ Hủ kia lại không tìm được, hắn cho người kiểm tra toàn bộ khách sạn và phát hiện ra hệ thống camera đã bị vô hiệu hóa.
Hoắc Tư Tước tức giận đến mức đầu đau như búa bổ!
“Một đám phế vật! Tôi nuôi các cậu để làm gì?!”
“Vâng vâng vâng, tổng giám đốc, chuyện này đều do tôi, là tôi không theo dõi tốt, ngài đừng nóng giận, bây giờ tôi sẽ dẫn bọn họ đi tìm, ngài yên tâm, cho dù lật tung thành phố này cũng nhất định sẽ tìm được bọn họ.”