Văn Thiển Hạ: “Tối thiểu cũng phải tắm rửa dâng hương chứ.”
Vốn dĩ Kỷ Nhiễm đang cúi đầu uống, lại nghe Văn Thiển Hạ nói mấy câu này liền bị sặc mạnh, khí lạnh từ cổ họng bốc lên, cô vội vàng xoay mặt ho chấn động đất trời.
Chờ lúc cô dừng lại, Thẩm Chấp đang nhàn rỗi nhìn Văn Thiển Hạ.
Văn Thiển Hạ bị dọa đến mức run cả người.
Còn ba chàng trai phía sau cũng mỗi người cầm một ly trà sữa do Thẩm đại lão mua, vừa rồi lúc ở cửa tiệm trà sữa, lúc Thẩm Chấp đưa thẻ cho ông chủ quẹt, có khí phách phóng đãng kiểu hôm nay cậu Thẩm bao hết.
Từ Nhất Hàng vỗ vai Hạ Giang Minh: “Chim nhỏ à, không phải anh trai nói mày đâu nhưng kiểu con gái như cô ta cho dù có đẹp cũng không thể làm cơm ăn. Mày nói xem mày đã ăn một lần thiệt thòi rồi sao lại không nhớ lâu hả.”
Trần Tùng thảnh thơi nói: “Đó là tại chưa ăn đủ mệt.”
Văn Thiển Hạ thính tai nghe mấy chàng trai nói chuyện phía sau, đối với người nhiều chuyện như cô, cảm giác trước mặt có tin tức nhưng bản thân mình lại không thể tham gia, thật đúng là ngứa ngáy mà.
Vì thế mà bước chân của cô ấy ngày càng chậm, Kỷ Nhiễm đi bên cạnh không biết suy nghĩ của cô ấy nhưng cũng đi rất chậm.
Thẩm Chấp đi bên cạnh Kỷ Nhiễm, không nói chuyện chỉ thỉnh thoảng cụp mắt nhìn cô đang cúi đầu cắn ống hút.
Một thoáng chốc chất lỏng màu vàng nhạt được cô dùng ống hút trong suốt hút vào trong miệng.
Thẩm Chấp: “Uống ngon không?”
Kỷ Nhiễm sửng sốt vài giây rồi mới phát hiện cậu đang nói chuyện với mình, cô ngẩng đầu nhìn cậu, “Uống ngon lắm, cảm ơn cậu.”
Thẩm Chấp cười, sau đó khuôn mặt cậu sát lại gần híp mắt nhìn chăm chằm môi cô, đôi môi non mềm hồng nhạt dính chút nước khiến nó càng thêm kiều diễm.
Làm cho người ta muốn nếm thử, để xem đây rốt cuộc là tư vị gì.
Đôi mắt thiếu niên sâu không thấy đáy, lông mi cong dài che mất mí mắt, lúc cậu khẽ nâng mắt lên lông mi nhẹ vểnh lên, cong vút.
Kỷ Nhiễm cắn mạnh ống hút.
Bởi vì hình như trong giây phút này trái tim cô đập lỡ một nhịp.
Thẩm Chấp khẽ nói: “Ừm, về sau lại mua cho cậu tiếp.”
Giọng nói lưu luyến lộ ra vô tận dịu dàng.
Hai người họ đi phía trước, còn Văn Thiển Hạ chẳng biết từ lúc nào đã đi chậm hơn vài bước so với Kỷ Nhiễm, bắt đầu trò chuyện với mấy người phía sau.
Từ Nhất Hàng không chừa chút mặt mũi nào cho Hạ Giang Minh, nói thẳng: “Cô gái kia không có ý tốt, mày tỉnh táo lại đi.”
Cuối cùng Văn Thiển Hạ cũng hiểu, hóa ra giữa Tiết Dĩ Nhu và Thẩm Chấp còn có chuyện này.
Đột nhiên như nhớ tới gì đó: “Tớ nhớ lúc trước có một lời đồn, bởi vì Thẩm lão đại khó chịu với một nữ sinh đến sân bóng rổ đưa nước, còn đổ nước từ trên đầu người ta xuống, đây là sự thật à? Nữ sinh kia là Tiết Dĩ Nhu sao?”
Ba chàng trai liếc nhau một cái, rốt cuộc Trần Tùng cười nhạo nói: “Mẹ nó lời đồn gì thế.”
“Tao nhất định phải trả trong sạch lại cho anh Chấp.” Từ Nhất Hàng nói, cậu ta ho nhẹ một tiếng bắt đầu nói lia lịa về cảnh tượng lúc đó: “Lúc đó, Tiết Dĩ Nhu tới đây đưa nước. Lúc trước chúng tớ đều cho rằng cậu ta làm vậy vì Hạ Giang Minh cho nên đều nể tình nhận lấy. Kết qua bạn nữ này đúng là trâu bò, mục đích bị bại lộ còn tiếp tục tới. Cho nên chúng tớ rất căm tức, nhưng không có ai không biết xấu hổ mà đánh con gái cả.”
Vì thế Thẩm Chấp phải xuất mã.
Ở trước mặt mọi người, cậu lạnh lùng nhìn Tiết Dĩ Nhu, nói, cậu có thể cút rồi.
Văn Thiển Hạ nghe câu này xong, im lặng suy nghĩ một lúc lâu, khẽ hỏi: “Mọi người cảm thấy một nữ sinh bị người ta mắng kêu cút trước mặt mọi người thảm, hay là bị người ta đổ nước thảm?”
Mấy chàng trai đều chưa hề suy xét đến vấn đề này.
Bây giờ nghe vậy, hình như đều rất thảm.
Từ Nhất Hàng nghĩ tới đây, nhấc chân đá mông Hạ Giang Minh: “Anh Chấp vì mày mà trở thành người xấu, mày xem đi, bị mấy tên dỗi hơi ở trường truyền thành bộ dáng gì rồi. Mẹ nó còn ở đó mà mê luyến sắc đẹp.”
Hạ Giang Mịnh bị cậu ta mắng một đường, rốt cục thẹn quá thành giận: “Trong lòng ai mà không có ánh trăng sáng chứ.”
Từ trung học cậu ta đã bắt đầu thích Tiết Dĩ Nhu, thích mãi đến phổ thông. Thiếu niên động lòng, lúc bắt đầu rất dễ dàng, nhưng muốn kết thúc thì không phải do mình nói là được.
Đương nhiên Hạ Giang Minh biết Tiết Dĩ Nhu thế nào, nhưng đến cùng thì đó cũng là cô gái mình từng thích thật lòng.
Nghe cậu ta nói vậy, Từ Nhất Hàng bất đắc dĩ nói: “Có ánh trăng sáng như vậy, mày cũng đủ thảm.”
Lúc này Kỷ Nhiễm nghe thấy tiếng họ nói chuyện phía sau, không nhịn đươc ngoảnh đầu nhìn Thẩm Chấp. Đời trước cũng bởi vì anh vẫn luôn thích một cô gái, là tình cảm chân thành tha thiết bao năm, cho nên vẫn luôn độc thân.
“Sao nhìn tớ như vậy?” Thẩm Chấp thấy cô nhìn mình chằm chằm.
Kỷ Nhiễm lắc đầu, cô không biết bản thân mình nên nói gì, kêu cậu đừng quá nặng tình với ánh trăng sáng kia sao? Có lẽ quá lo chuyện bao đồng rồi.
Cô khẽ nói: “Tớ chỉ cảm thấy thích một người không phải chuyện gì tốt.”
Trả giá quá nhiều, nên sẽ muốn nhận được hồi báo.
Tình cảm cũng như vậy, sẽ không có ai vô duyên vô cớ đi yêu một người, lúc nào cũng sẽ kỳ vọng nhận được hồi báo. Như là sòng bạc vậy, cảm thấy chính mình bỏ ra tất cả thì có lúc nhận lại được.
Kỷ Nhiễm biết Thẩm Chấp là người như vậy, cậu quá mức cố chấp, ngay từ đầu đã đánh cuộc tất cả.
Ngược lại cô, quá mức bình tĩnh lý trí.
Cho dù sống lại một đời thì vẫn như thế, sự bình tĩnh của cô làm cho cô không thể bước ra dù chỉ một bước.
Cô không có cách nào đáp lại Thẩm Chấp.
Nhưng mà Thẩm Chấp đứng bên cạnh cô lại quay đầu nhìn cô, thấp giọng nói: ” Không đâu, nếu tớ thích một người, sẽ thích đến chết mới thôi.”
*
Ba bài thi kế tiếp, cả trường thi có thể nói là mỗi người mỗi cách, bản lĩnh cao cường.
Sau khi thi xong thì chính là lễ Quốc Khánh, mặc dù giáo viên các bộ môn cho một đống bài tập, nhưng nhóm học sinh vẫn rất phối hợp. Dù sao sau kỳ nghỉ Quốc Khánh nhà trường mới thông báo thành tích, điều này hiển nhiên thả bọn họ một đường sống.
Quốc Khánh, Kỷ Nhiễm thoải mái ở nhà, mỗi ngày không có chuyện gì làm cũng không muốn ra khỏi cửa, chỉ làm bài tập hoặc chơi game di động.
Lúc đó Bùi Uyển có gọi một cuộc điện thoại tới, chủ yếu hỏi xem gần đây cô thế nào.
Kỷ Nhiễm nói đúng sự thật, nói rất tốt.
Bùi Uyển cười lạnh: “Mẹ biết từ nhỏ ba con đã không quản con, nhưng con cũng không được lơi lỏng. Lúc nào bắt đầu thi tháng?”
Bây giờ Kỷ Nhiễm mới phát hiện, cho dù cô sống lại một đời nhưng mẹ cô thì không.
Bùi Uyển vẫn là Bùi Uyển như cũ, dựa vào điểm của cô để đánh giá là tiêu chuẩn của bà.
Kỷ Nhiễm bị đánh một lần nữa tỉnh táo lại, cô không tính phải học tập cho tốt.
Kiếp trước cô đã lĩnh hội được nhiều lần làm học bá nghiền đè người khác, đời này muốn thử làm một học tra cũng không tệ. Chỉ là cô bằng lòng thử, nhưng Bùi Uyển… Sẽ cắt cô thành tám mảnh mất.
Vì thế Kỷ Nhiễm thấp giọng nói: “Còn chưa bắt đầu thi.”
“Thi xong thì nhớ gửi phiếu điểm cho mẹ xem, mặc dù chất lượng dạy học của bên đó không tệ nhưng mẹ biết thực lực của con.”
Nghe đến đó, Kỷ Nhiễm thực sự muốn thở dài một tiếng.
Bởi vì cô thực sự chỉ sợ phải làm cho Bùi Uyển thất vọng rồi.
Buổi tối ngày bảy tháng mười, mọi người phải tới giờ tự học buổi tối, mặc dù học sinh rất phản đối quyết định vô nhân đạo này của nhà trường. Nhưng cha mẹ khi thấy con mình ở nhà chơi bời bảy ngày, đã sớm hận không thể cho họ tới trường sớm.
Nhưng mà sau khi đến trường, ngoại trừ việc vội vàng chép bài tập, thì tất cả mọi người đều tụ lại một chỗ thảo luận thành tích lần này.
Học sinh mà, vẫn để ý thành tích.
Văn Thiển Hạ đã bắt đầu đưa hai tay tạo thành chữ thập, khẩn cầu cho toán học của cô ấy vượt qua 120 điểm. Mặc dù lớp 11A8 ở Tứ Trung cũng chỉ là một lớp thường nhưng dù sao Tứ Trung cũng là trường trọng điểm, thực lực toàn thể không thể khinh thường.
Ngoại trừ những con sâu làm rầu nồi canh trong lớp cá biệt ra, đa phần mọi người đều nghiêm túc học tập tích cực vươn lên.
Không những giáo viên đều chạy cự li dài đến văn phòng hỏi thành tích, mà ngay cả đại biểu các môn cũng chạy tới để hỏi. Nhưng không ngờ các thầy cô giáo cũng chạy tốc độ, đến bây giờ thì bài thi cũng sửa xong rồi.
Nhưng thành tích toàn thể còn chưa có, thứ hạng cả khối chưa xếp xong.
“Tớ chắc chắn môn toán có điểm đầu tiên.”
“Đừng mà, trái tim tớ không chịu nổi.”
“Tớ cùng vậy, hai đề lớn lần này, tớ chỉ có thể làm câu nhỏ thứ nhất, mấy cái khác khẳng định vứt mất điểm rồi.”
Văn Thiển Hạ ngồi phía trước cũng kêu rên: “Sớm biết vậy tớ đã không đổi đáp án, tớ chọn mấy đáp án khác với mọi người. Cái đề này không phải chọn C à?”
Yên tĩnh vài giây, Văn Thiển Hạ lại kêu: “Tớ không muốn sống, lại đi chọn D.”
So sánh với không khí tích cực náo nhiệt trong phòng học, thì Kỷ Nhiễm và Thẩm Chấp như bị xung quanh cô lập ngoài hải đảo, ở trong thế giới yên tĩnh.
Kỷ Nhiễm không có hứng thú so đáp án.
Còn Thẩm Chấp ngồi bên cạnh cô đã nằm lên bàn ngủ bù, xem ra ngay cả thành tích cũng không thèm quan tâm.
Mãi đến khi tiết tự học đầu tiên qua một nửa, thầy toán kêu đại biểu môn qua, trong thoáng chốc đại biểu môn ôm một chồng bài thi về.
Cùng với tiếng kêu rên liên tiếp trong phòng học, mọi người bắt đầu nhận bài thi.
Bởi vì bài thi xếp theo thứ tự phòng thi, cho nên Kỷ Nhiễm nhận bài thi cuối cùng. Lúc cô nhìn thấy số 22 nổi bật trên bài thi, phản ứng đầu tiên của cô là nhìn Thẩm Chấp bên cạnh.
Bây giờ thiếu niên đã ngồi dậy, hai tay nắm chặt bài thi của anh.
Cũng là số 16 bắt mắt, còn bị viết phía trên góc bài thi.
Trong nháy mắt đó, trái tim Kỷ Nhiễm suýt nữa ngừng đập, cô không ngờ cô thi điểm thấp như vậy mà Thẩm Chấp lại còn có thể thấp hơn cô.
Vài giây này, đôi mắt cô gái đỏ ửng lên.
Vì sao ngay cả làm học tra, cô cũng không sánh bằng Thẩm Chấp.
Hiển nhiên Thẩm Chấp cũng thấy điểm trên bài thi của cô, nói thật nội tâm cậu cũng rất giật mình, bởi vì Kỷ Nhiễm lớn lên có khuôn mặt học giỏi thành tích tốt.
Cậu không ngờ cô thi lại có điểm như vậy.
Ngẩng đầu lần nữa, đôi mắt cô gái nhỏ đã bỏ bừng.
Trái tim Thẩm Chấp bóp chặt, nhíu mày, sau mỗi lần thi trong lớp đều có người khóc vì điểm thấp, số lượng cũng không phải ít. Cậu hơi bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói: “Cậu, ngàn vạn đừng khóc mà.”
Kỷ Nhiễm cảm thấy bản thân mình thật tệ, ngay cả làm học tra cũng không bằng Thẩm Chấp.
Nhưng Thẩm Chấp thấy cô không nhìn nữa thì tưởng rằng cô khó chịu, vì thế một lát sau, cậu lấy một cây bút từ học bàn ra rồi lấy bài thi trong tay Kỷ Nhiễm qua.
Kỷ Nhiễm chưa kịp ngăn cản, trơ mắt nhìn cậu viết một số trước 22 điểm, dùng bút đỏ vẽ một đường thẳng.
Kỷ Nhiễm vẫn chưa hiểu cậu đang vẽ cái gì thì nghe thấy thiếu niên nói: “Ôi, bây giờ là 122 điểm, không khó chịu nữa.”
Kỷ Nhiễm mở to hai mắt.
Cô: “…” Cô là một đứa không có đầu óc sao? Hay cậu coi bản thân cậu như không có đầu óc?
Kỷ Nhiễm cảm thấy bản thân mình đã sống hai đời, lần này đã nhận được sự sỉ nhục lớn nhất từ trước đến nay.
Cô lấy bài thi của mình lại, rồi cô nhìn chằm chằm số 1 chướng mắt kia một lần nữa. Bởi vì bút Thẩm Chấp dùng không giống với bút đỏ mà thầy giáo chấm điểm nên màu khác nhau, vừa liếc mắt một cái đã nhìn ra được số 1 là được người ta vẽ lên sau khi chấm điểm.
Lúc hết tiết 1, tất cả mọi người đều hỏi thăm qua lại điểm của bạn học.
Văn Thiển Hạ quay đầu nhìn Kỷ Nhiễm, hỏi: “Nhiễm Nhiễm, cậu thi toán được bao nhiêm điểm thế? Lần này tớ thi được 118 điểm, vẫn thi rớt, thật là, cậu nói xem nếu thầy giáo dễ tính một chút, cho tớ thêm hai điểm thì thật tốt.”
Chờ tới khi cô ấy đứng lên nhìn bài thi của Kỷ Nhiễm, ngay từ đầu cô ấy cũng không chú ý, rất vui vẻ nói: “Cậu thi được 122 điểm à, không tệ.”
Thoáng chốc cô ấy đã phát hiện sự không bình thường.
Kỷ Nhiễm thản nhiên nói: “Là 22 điểm.”
Cô cảm thấy bây giờ bản thân mình thật bình tĩnh, còn có thể hoàn mỹ nói ra điểm của mình.
Văn Thiển Hạ không nói gì, cho dù Kỷ Nhiễm thi được 70 hay 80 điểm, cô ấy cũng đều có thể an ủi một chút. Nhưng 22 điểm, đã vượt qua phạm vi nhận thức của cô ấy rồi.
Trong 10 phút nghĩ giữa giờ, một bài viết yên lặng được đăng lên web forum, đồng thời nhanh chóng tăng lượt view.
[đệch mợ, mọi người có biết hoa hậu giảng đường của lớp 11A8 Kỷ Nhiễm thi toán được 22 điểm không?]“Không phải chứ? Thật à?”
“Tuyệt đối là sự thật, cậu ấy thực sự thi được 22 điểm, bây giờ thì hay rồi, sau này người khác hỏi hoa hậu giảng đường trường chúng ta là người thế nào, mọi người hãy nói cho họ biết, hoa hậu giảng đường thi toán được 22 điểm.”
“Tớ ngã, lầu trên mệt mỏi không, hoa hậu giảng đường thì chọn mặt chứ không chọn học tập.”
“Bây giờ tôi càng thêm tin tưởng Kỷ Nhiễm là con gái nhà giàu, bằng không dựa vào số điểm này của cậu ấy sao vào trường chúng ta được.”
“Em gái này, đẹp thì đẹp thật, nhưng không có tố chất.”
Trong thoáng chốc bài viết này đã đứng đầu, dù sao chuyện kiểu hoa hậu giảng đường thi toán được 22 điểm vẫn rất thu hút ánh mắt người khác.
Ngay cả lớp 11A8 cũng vậy, tất cả mọi người đều xì xào bàn tán.
Ngay cả người hoạt bát cởi mở như Văn Thiển Hạ cũng yên tĩnh.
Giờ học tiết 2, giáo viên tiếng anh tự mình ôm một đống bài thi vào phòng học. Thầy đứng trên bục giảng, nhìn mọi người nói: “Đây là kỳ thi tháng đầu tiên, cho nên thầy tự mình phát bài thi cho các em, bây giờ đọc đến tên thì lên nhận.”
Mọi người đều biết thói quen này của thầy giáo tiếng anh, bình thường lúc làm trắc nghiệm nhỏ trong lớp, thầy cũng sẽ đọc điểm từng bạn học cho cả lớp nghe.
Gọi tắt là, phạt công khai.
Nhưng trước khi thầy tiếng anh đọc tên, thì lại cười nói: “Lần này lớp chúng ta kiểm tra không tệ, có một học sinh duy nhất được điểm tuyệt đối, về sau mọi người nhất định phải học tập vị bạn học này. Nhìn thử chênh lệch xem, cùng là học sinh một lớp đó.”
Thầy giáo còn muốn nói vài câu, nhưng bên dưới đã có tiếng kêu không vừa lòng, vì thế thầy nói: “Được rồi, thầy đọc tên.”
Bên dưới hận không thể gào khóc nói, thầy ơi, thầy đọc nhanh đi.
“Kỷ Nhiễm, 150 điểm, cũng là học sinh duy nhất đạt điểm tuyệt đối.”
Cả phòng học rơi vào yên tĩnh chết lặng.