“Hoàn toàn ngược lại.” Giang Hàn Thanh nói: “Cậu ta không sợ.”
Ngay khi nhân viên thẩm vấn chửi Tưởng Thành là “Cặn bã”, thân thể cậu ta căng chặt, ánh mặt đột nhiên nhìn thẳng đối phương, tuy chỉ kéo dài trong một hai giây, nhưng đó là phản ứng chân thật nhất trong tiềm thức – cực kì tức giận.
Giang Hà Thanh nói: “Có thể giúp tôi kiểm tra hồ sơ ghi lại bối cảnh gia đình và những gì Hoàng Tùng trải qua được không?”
“Ồ, đơn giản thôi, điều tra sơ bộ là bước đầu tiên trong quá trình thẩm vấn của chúng tôi mà.” Bạch Dương nói: “Các vụ án trước đây của Hoàng Tùng đều là đánh nhau ẩu đả gì đó, tội không quá nghiêm trọng. Gia cảnh cũng tương đối đơn giản. Sống với một người mẹ đơn thân, nhưng nửa năm trước, mẹ cậu ta đổ bệnh và được chẩn đoán mắc bệnh ung thư phổi, bệnh tình ngày càng nặng nên phải nhập viện điều trị tại Bệnh viện Nhân dân thành phố”.
Bạch Dương chậm rãi thở dài một hơi: “Chuyện của Hoàng Tùng vẫn chưa báo cho mẹ cậu ta biết. Có thằng con trai trở nên như vậy, thật đáng thương cho bà ấy.”
Ánh sáng từ màn hình chiếu vào đôi mắt đen láy của Giang Hàn Thanh, anh im lặng một lát, nói với Bạch Dương: “Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo như vậy.” Bạch Dương nhếch môi cười, lộ ra hàm răng trắng tinh.
***
Trước khi đi, Giang Hàn Thanh đi tới ký túc xá liếc nhìn Chu Cẩn.
Cô vẫn còn đang ngủ. Ban ngày phải tiếp tục theo dõi vụ án Quan Linh, xác nhận hiện trường phạm tội mà Hoàng Tùng khai ra, phỏng chừng cả ngày bận đến quay như chong chóng, một giây cũng không ngừng nghỉ.
Giang Hàn Thanh kéo chăn bông của cô, cúi người hôn lên trán Chu Cẩn.
Có một số việc mà Giang Hàn Thanh không muốn cô biết trước khi được anh xác nhận.
Một mình anh rời khỏi đội trọng án, về nhà tắm rửa, thay quần áo. Chuẩn bị tinh thần đầy đủ, anh gấp rút đến đồn công an Quách Sơn, hỏi chi tiết về vụ án phố Phúc Ninh của một năm trước.
Lúc Giang Hàn Thanh từ đồn cảnh sát Quách Sơn bước ra, mây đen kéo đến đã che mất nửa bầu trời, gió lạnh mang theo hơi ẩm lùa vào áo sơ mi và quần tây của anh.
Trời lại sắp mưa.
Giang Hàn Thanh nửa đường tạt vào cửa hàng hoa mua một bó hoa tươi, sau đó lái xe đến bệnh viện Nhân dân. Anh hỏi thăm khu bệnh nhân nội trú, trong lúc chờ thang máy, tiếng mưa bên ngoài dần lớn hơn.
Bệnh viện có rất nhiều người, phòng thang máy lộn xộn, thang máy trước mặt Giang Hàn Thanh mở ra, thang máy bên trái anh cũng đã lên đến tầng một.
Dòng người được trao đổi một cách có trật tự, trước ra, sau vào.
Giang Hàn Thanh nhạy bén cảm nhận có gì đó khác thường. Ngay khi mới đặt chân vào thang máy, không khí ồn ào nhất thời im lặng. Trong khoảnh khắc im lặng này, khuôn mặt những người xung quanh đều trở nên mơ hồ, anh rõ ràng cảm thấy có một ánh mắt vô cùng nặng nề, như một cây kim đâm sau lưng mình.
Giang Hàn Thanh hơi cau mày, nhanh chóng quét mắt nhìn xung quanh một vòng, nhưng không thể bắt được bất kỳ khuôn mặt nào có biểu hiện khác thường.
Cửa thang máy sắp đóng lại, anh không có thời gian suy nghĩ nhiều, đi thẳng vào.
Giang Hàn Thanh tới thăm mẹ của Hoàng Tùng là Quách Lệ.
Sau khi anh bước vào, nhìn xung quanh phòng bệnh. Bên trong có hai giường bệnh, nhìn vào là có thể thấy rõ Quách Lệ được tiếp nhận trị liệu rất tốt. Dù vậy nhưng sắc mặt của bà vẫn còn nhợt nhạt, mang dáng vẻ của một người lớn tuổi bị bệnh tình giày vò, môi khô nứt nẻ, trông vô cùng tiều tụy.
Sau khi Giang Hàn Thanh nói rõ thân phận của mình, thái độ đầu tiên của bà là cực kỳ kinh ngạc, tiếp theo đó là mời Giang Hàn Thanh ngồi xuống.
Quách Lệ đấu tranh tư tưởng cả buổi trời mới gian nan hỏi: “Xin cậu nói rõ cho tôi biết là có phải con trai tôi gặp rắc rối gì không? Lần này nó lại làm điều gì sai trái nữa hả?”
Quách Lệ khăng khăng muốn hỏi cho bằng được, điều tiên quyết là Giang Hàn Thanh không thể tiết lộ về chi tiết điều tra, chỉ thông báo tình huống hiện tại của Hoàng Tùng cho bà.
Quách Lệ nghe xong, lập tức nhận ra sai phạm lần này của Hoàng Tùng không giống với những lần trước, không thể dễ dàng cho qua như vậy.
Bà cúi đầu bụm mặt khóc thút thít, đau đớn hỏi: “Là do tôi sai, tôi không dạy dỗ nó đàng hoàng…Năm xưa bố nó bỏ lại hai mẹ con mà ra đi, tôi sợ nếu sau tôi tái giá thì bố dượng sẽ đối xử không tốt với nó nên vẫn luôn một mình mang theo nó bươn chải sống qua ngày…”
“Tôi không còn cách nào khác, chỉ có thể liều mạng mà kiếm tiền, liều mạng tìm công việc mưu sinh…Tôi chưa từng nấu một bữa cơm đàng hoàng cho nó…”
Quách Lệ khóc một lúc lâu mới dần dần bình tĩnh lại.
Giang Hàn Thanh rút khăn giấy đưa cho bà, thấp giọng hỏi: “Cậu ấy muốn trưởng thành, thì phải học được cách chịu trách nhiệm với những gì mình gây ra.”
Quách Lệ lau nước mắt, gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Giang Hàn Thanh nói: “Nếu không ngại, thì tôi có thể hỏi bà vài vấn đề được không?”
“Cậu hỏi đi!”
“Theo cảnh sát được biết, kinh tế của bà cực kỳ khó khăn, đồng nghĩa với việc không có khả năng chi trả phí nằm viện điều trị hiện tại của bà.”
Huống chi là phòng bệnh cao cấp mà bà đang ở.
“Đúng vậy.” Quách Lệ thừa nhận, bà nhanh chóng đưa ra giải thích: “Thế nhưng tôi đã may mắn gặp được Bồ Tát. Có một người đàn ông nói rằng công ty của mình muốn làm từ thiện công ích. Từ đó về sau chi phí chữa trị của tôi đều được họ lo liệu, cũng vì thế mà tôi mới còn sống đến ngày hôm nay. Thật ra tôi biết rõ, khả năng bệnh này có chữa cũng không hết…”
Giang Hàn Thanh hơi nhướng mày, tiếp tục hỏi: “Có thể nói cho tôi người đó là ai không?”
Quách Lệ cố nhớ lại, lắc đầu nói: “Không biết, người đó chưa từng nói qua, cũng không cho tôi hỏi…” Giây tiếp theo Quách Lệ bỗng dưng ngẩng đầu, tay chỉ chỉ về phía cửa, nói: “À, vừa rồi người đó có đến, chỉ đến trước cậu một chút thôi.”
Giang Hàn Thanh nhíu mày.
Hình ảnh trong thang máy lúc nãy đột nhiên xuất hiện trong đầu anh, Giang Hàn Thanh lập tức phản ứng lại, vội vàng tạm biệt Quách Lệ rồi nhanh chân chạy ra khỏi phòng bệnh.
Bên ngoài bệnh viện, mưa to gió lớn như gào thét.
Màn mưa đen tối đã hoàn toàn bao phủ bên trên thành phố, hạt mưa rơi xối xả đánh lụp bụp xuống mặt ô của những người qua lại trên đường, khung cảnh chật vật có chút không chịu nổi.
Giang Hàn Thanh bung ô ra, vọt vào giữa màn mưa. Ánh mắt anh đảo quanh tìm kiếm mọi nơi nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thấy được gương mặt quen thuộc đó.
Đúng lúc Giang Hàn Thanh đang vô cùng thất vọng, bỗng sau lưng truyền đến một tiếng huýt sáo kéo dài, tràn ngập khinh thường cùng khiêu khích, trong tiếng mưa rơi lại đặc biệt rõ ràng.
Giang Hàn Thanh quay đầu, lòng bàn tay dần nắm chặt lại.
Anh khẽ nhấp môi, bóng dáng trong đêm đen có vẻ lạnh như băng, nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào, chỉ có duy nhất tia sáng ánh lên trong đáy mắt như một lưỡi kiếm sắc bén mà lạnh lẽo.
Tưởng Thành đứng trong mưa gió, chiếc ô màu đen tùy ý gác trên vai anh ta cạnh vùng cổ. Một chút mưa bụi vương trên tóc mai.
“Tôi nhận ra cậu.”
Lúc nào Tưởng Thành nói chuyện vẫn ngả ngớn như vậy, giọng điệu lười biếng, nhưng đằng sau sự ngả ngớn đó không còn vẻ thản nhiên như trước mà thay vào đó là sự sắc bén và âm trầm.
Như là sói đói chuẩn bị cắn xé trước trò chơi khiêu khích.
Tưởng Thành ác ý cười cười: “Nhà số 23 ngõ Chi Tử.”
Sắc mặt Giang Hàn Thanh lạnh lùng đáp: “Đã lâu không gặp.”