Nhìn thoáng qua đối phương, Trình Hạo hỏi: “Có muốn chơi game không?”
“Chơi.”
“Ủa? Thôi Liêm cũng ở đây!” Dư Xuyên nhìn di động của Trình Hạo, dù y chơi không tốt lắm, nhưng y đã hiểu sâu sắc một điều trong trò chơi này cần phải ôm đùi.
“Tôi thêm cậu ấy làm bạn từ khi nào vậy?” Trình Hạo có chút kỳ quái.
“Là lần trước…” Dư Xuyên không thèm giải thích, trực tiếp bấm vào điện thoại di động của Trình Hạo mời Hiệp sĩ bóng đêm gia nhập đội.
Thôi Liêm đồng ý, ngay sau đó lại có một người khác xin gia nhập đội, cái tên rất thật: Phương Doãn.
Trình Hạo bật micro nhỏ cho y, Dư Xuyên nói: “Hai người đều ở đó à?”
Hiệp sĩ bóng đêm chậm rãi gõ một dòng: “…”
Phương Doãn cũng bật micro, “Ồ, Thôi Liêm nói cậu không phải là anh chàng gắt gỏng sao, sao giờ lại biến thành cô nàng gắt gỏng rồi?”
Dư Xuyên nói: “À… trước đó tôi dùng tài khoản của Trình Hạo để chơi với cậu ấy, nên kết thêm bạn tốt. Tôi là cô nàng gắt gỏng.”
“Haha…” Tiếng cười của Phương Doãn vang lên từ phía đối diện, “Cậu là cô nàng gắt gỏng? Sao lại đặt tên như thế?”
“Cái này không phải do trò chơi tự chọn sao?” Dư Xuyên khó hiểu.
“Quên đi, trò chơi sắp diễn ra rồi.” Trình Hạo lừa gạt một câu.
Mặc dù Dư Xuyên là món ăn mà không tự biết, nhưng y không ngờ rằng có người còn tự biến mình thành món ăn nhanh hơn y.
Phương Doãn liều mạng muốn bảo vệ đội, đại khái là liều mạng quá mức, cuối cùng vẫn luôn bị đối thủ đánh bại, ngay cả khi có Dã Vương Thôi Liêm hỗ trợ cũng kém xa so với tốc độ tặng đầu người của anh.
“Xin lỗi, có chút cản trở.” Phương Doãn nhỏ giọng xin lỗi.
Đồng đội thứ năm bắt đầu phàn nàn, “Cơ chế ghép đội kiểu quái gì vậy? Sao lại ghép được với hai tên gà như vậy!”
“Cậu ta nói ai vậy?” Dư Xuyên hỏi Trình Hạo.
Trình Hạo nhìn chiến tích của y, sau đó che giấu lương tâm nói: “Không sao đâu, mặc kệ hắn, dù sao cũng không phải nói anh là được.”
Thế nhưng Trình Hạo quên mất chiếc micro nhỏ của Dư Xuyên vẫn đang bật, lời nói của hai người được truyền đến trong game rõ ràng khiến đồng đội càng thêm tức giận, núi lửa phun ra: “Tôi nói cậu đấy, không biết chơi mà còn cướp C! Lại còn cô nàng gắt gỏng, một thằng đàn ông đi lấy cái tên này! Dùng ID cặp đôi với thằng khác, biến thái hả!”
Trình Hạo nhanh chóng thiết lập Dư Xuyên thành tổ đội, sau đó gõ: “Thì? Tức giận vô dụng.”
Dù đồng đội có la mắng gì đi nữa thì họ cũng chỉ giả vờ như không nghe thấy.
Cũng may là thực lực của Thôi Liêm và Trình Hạo đủ mạnh, cuối cùng biến tình thế bất lợi thành có lợi, trước khi đẩy ngã trụ của kẻ địch, Trình Hạo nói: “Tầng năm, chỉ vậy thôi hả?”
“Xin lỗi, tôi thực sự không biết chơi. Bằng không tôi thoát vậy, mọi người cứ chơi đi.” sau khi trở về đội, Phương Doãn áy náy nói.
Giọng Thôi Liêm lạnh như băng vang lên bên cạnh anh, “Sao lại thoát? Em không thể mang theo anh được à?”
“Không phải…”
“Vậy bấm sẵn sàng đi, sắp bắt đầu rồi.”
Nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người, trong lòng Trình Hạo đột nhiên có cảm giác khác lạ, nhất là khi nhìn thấy hình đại diện của Thôi Liêm và Phương Doãn, một người là đầu hoạt hình nhìn sang trái còn người kia là đầu hoạt hình nhìn sang phải. Kiểu vẽ nét tương tự, nhìn thế nào cũng thấy như… ảnh đôi!
Bạn tốt gì lại dùng ảnh đôi!
Đương nhiên Dư Xuyên không biết ảnh đôi là gì, nghe thấy giọng nói của Thôi Liêm phát ra từ chiếc loa nhỏ của Phương Doãn, nên hỏi: “Hai người sống cùng nhau à?”
“À… đúng vậy.”
“Có phải bạn tốt đều sống cùng nhau không?” Dư Xuyên nghĩ về y và Thường Duật.
“Không, không nhất thiết.” Phương Doãn ấp úng trả lời.
“Đừng hỏi.” Trình Hạo cũng tắt loa chung của đồng đội.
“Làm gì đó!” Dư Xuyên bất mãn trừng mắt nhìn hắn, “Tôi còn cần phải chỉ huy!”
Trình Hạo thầm than với trình độ nửa vời còn muốn chỉ huy người khác, nhưng lại sợ y không giữ được mồm miệng, đành phải nói: “Mở giọng nói sẽ ảnh hưởng đến tốc độ ra tay, anh nghĩ đi, có phải mỗi lần anh nói chuyện sẽ có người tới bắt anh không?”
“Được rồi…” Dư Xuyên chấp nhận lời thuyết phục này, “Tôi thấy người khác khi chơi game bắn súng đều được bảo vệ, sao cậu không đi theo tôi!”
“Tôi không chơi hỗ trợ!”
“Vậy cậu cũng không chơi hả!”
“… Được rồi, anh nói gì thì là cái đó!” Trình Hạo tức giận đến mức trực tiếp đổi tướng hỗ trợ.
Sau khi thăng cấp, Trình Hạo thay đổi hình dạng của mình treo trên người Dư Xuyên.
“Đừng cưỡi trên đầu tôi! Tôi không thể chạy nhanh được!” Dư Xuyên lại bắt đầu mù quáng chỉ huy.
“Không phải tôi đang bảo vệ anh à!”
“Hiện tại không có ai, khi nào có người hẵng nhảy lên!”
“Có người tới sẽ muộn!”
“Xuống đi! Cậu nặng quá!”
Thời điểm kẻ thù thực sự đến, trước khi nai con nhảy lên, Dư Xuyên đã không còn.
“Cái gì!” Dư Xuyên tức giận muốn ném điện thoại đi, lại nhìn vào màn hình của Trình Hạo. “Tướng của cậu trông có vẻ đơn giản, tôi muốn đổi với cậu.”
“Cho anh, cho anh…” Trình Hạo đổi qua cô nàng gắt gỏng, nhanh chóng thăng cấp.
Dư Xuyên tựa hồ cảm thấy vị tướng này chơi rất vui, ở trên người hắn nhảy lên nhảy xuống, lúc bị tấn công y còn có thể biến thành nai con trong suốt trốn thoát, sau đó nhìn kẻ địch trong màn hình sững sờ.
Lúc Thôi Liêm bị bốn người vây giết, hai người vẫn đang vui vẻ không biết trời trăng mây đất, cậu không chịu nổi nữa đành gõ: “Hai người đang diễn xiếc à?”
Dư Xuyên trả lời: “Tôi đang luyện tập leo trên người.”
Thôi Liêm: “Trên người chó má!”
“Không phải chó má! Là trên người Trình Hạo.”
Trình Hạo bị người lái xe không thể giải thích được, đỏ mặt, “Nói bậy bạ gì đó!”
“Nói bậy cái gì! Cậu không muốn tôi ở cùng, cũng chưa chắc tôi muốn ở cùng với cậu!” Dư Xuyên xoay người nhảy lên trên thân người chơi khác.
“Trở về! Không phải anh nói hỗ trợ phải bảo vệ người bắn hả, anh đi đâu đấy?”
“Không phải là cậu không muốn tôi ở trên người cậu hả!”
Trình Hạo bất lực, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi muốn… cho anh ở trên, cho anh ở trên!”