Vài giây sau tiếng còi, Kiến Nhất, Mạc Nhiên Nhiên và Lý Nhược mới đến đích.
Ánh mắt lạnh lẽo của Vu Yên Nhi nhìn theo Lý Nhược, vừa nãy ôm được Kiến Nhất, mặt mày cô ta vui hẳn lên, trên môi còn giữ nụ cười chưa chịu tắt. Vu Yên Nhi cố nhịn cơn giận không cười không nói, ngay cả lúc Tư Thanh tuyên bố đội chiến thắng, cô vẫn đứng yên đó, gương mặt tỏa ra sát khí đằng đằng khiến Từ Tuấn Vỹ đang vui vẻ bên cạnh lập tức im bặt.
Nhận ra tâm tình Vu Yên Nhi không tốt, Kiến Nhất đi đến cạnh cô hỏi han: “Chiến thắng rồi không vui sao?”
“Không có gì” Vu Yên Nhi lấy lại dáng vẻ bình thản, cởi nón ra mái tóc dài liền xõa xuống.
“Em sao vậy? Chẳng phải lúc nãy vẫn còn vui lắm sao?” Kiến Nhất lo không biết đã có chuyện gì xảy ra với cô mà anh không biết.
“Em mệt” Vu Yên Nhi trong lòng cực kỳ khó chịu quay lưng bỏ đi, càng nhìn mặt Lý Nhược phấn khởi cô càng muốn động thủ.
Hiểu rõ Vu Yên Nhi từng chút một, Kiến Nhất đương nhiên biết tâm trạng cô như thế nào. Anh không nói lời nào, chỉ nhanh chóng đuổi theo cô.
“Cậu ấy làm sao vậy?” Mạc Nhiên Nhiên hỏi, cùng Hải Lý và Lý Nhược nhìn chằm chằm vào Từ Tuấn Vỹ chờ đợi câu trả lời.
Đột nhiên trở thành đối tượng bị nghi ngờ chọc giận Vu Yên Nhi, Từ Tuấn Vỹ vừa oan vừa tức: “Mình làm sao biết”
Kiến Nhất bước lẹ chân nắm tay Vu Yên Nhi giữ cô lại, bình tĩnh lên tiếng: “Có chuyện gì thì phải nói anh, em như vậy anh phải làm sao đây?”
Vu Yên Nhi giận dỗi hất tay Kiến Nhất, cô luôn làm con mèo ngoan trong mắt Kiến Nhất, mỗi khi bùng nổ đồng nghĩa cô thật sự rất giận dữ, cuối cùng vẫn không nhịn được mà bộc phát: “Từ khi nào anh lại dễ dàng để cô gái khác ôm anh?”
Kiến Nhất có chút ngỡ ngàng sau đó mỉm cười bất lực: “Em nói lúc anh kéo Lý Nhược? Là cậu ấy mất thăng bằng nên mới ngã vào người anh”
“Cho dù vậy em cũng không chấp nhận” Vu Yên Nhi kiên định với suy nghĩ của mình, Kiến Nhất phải là vĩnh viễn của riêng cô.
Nhìn cô gái trước mặt đang xù lông vì ghen, Kiến Nhất lại cảm thấy rất tốt, thà Vu Yên Nhi nói thẳng ra rồi mọi chuyện sẽ ổn. Anh ôm mặt Vu Yên Nhi nâng lên, cười ngọt ngào dỗ dành: “Anh phải làm thế nào em mới hết giận?”
Làm sao có thể hết giận, Vu Yên Nhi nghĩ đến đã bực tức trong lòng, vô tình bày ra vẻ mặt ấm ức mà không hay biết.
Bàn tay Kiến Nhất ở bên hai má Vu Yên Nhi khẽ bóp lại khiến Vu Yên Nhi đau đến tỉnh táo hẳn. Anh cười cười, xoa đầu rồi khoác vai Vu Yên Nhi đi vào trong.
“Ngoài em ra, ai cũng như ai”
Vu Yên Nhi xoa xoa hai má, tâm tình khá hơn, giở giọng cảnh cáo: “Lần sau em không nhịn đâu”
“Chưa gì đã nói chuyện với anh như vậy à?” Kiến Nhất nghiêm túc chấn chỉnh cách cư xử của cô.
Vu Yên Nhi lập tức bày ra bộ dạng thê lương ủy khuất lấy lòng anh: “Em đang bị tổn thương”
Anh bật cười kéo đầu cô sát vào người anh. Đôi khi yêu một cô gái tính tình trẻ con thì trái tim người con trai phải biết rộng rãi khoan dung. Cũng giống như Kiến Nhất, từ một người luôn ưu tiên việc học hàng đầu vẫn không quên xếp Vu Yên Nhi đồng hạng.
Nhìn theo hình bóng đôi nam nữ khoác vai đi dần xa, Từ Tuấn Vỹ khinh bỉ ra mặt, Mạc Nhiên Nhiên và Hải Lý cười thích thú, Lý Nhược chưa vui vẻ được bao lâu đã phải trở về bộ dạng buồn bã.