– Vâng, sư phụ.
Tô Thủy Nguyệt mờ mịt nhìn Thanh Khê chân nhân cách một lớp khói mỏng, lồng ngực hắn không hiểu sao lại rung lên, đây là lần đầu tiên hắn cách xa Thanh Khê chân nhân lâu đến vậy. Tô Thủy Nguyệt hai mắt hơi ướt muốn nói nhưng lại không biết nói gì thì bỗng nhiên phía bên kia phát ra âm thanh trong trẻo.
– Thanh Khê ca ca, ngươi đang làm gì đó?
Là một thiếu niên bộ dạng thanh tú đang tiến tới chỗ Thanh Khê chân nhân, không một chút ngại ngùng nào ngồi vào lòng y nở nụ cười ma mị hút hồn. Mà Thanh Khê chân nhân cũng không hề có ý định đẩy ra, y ôm mặt thiếu niên rồi hôn xuống, nụ hôn cũng rất nhanh sau đó liền nhìn qua làn khói nói với Tô Thủy Nguyệt.
– Cũng không còn việc gì nữa, Tô Thủy Nguyệt ngươi sớm hoàn thành nhiệm vụ, bình an trở về.
Sau đó làn khói trắng liền biến mất. Tô Thủy Nguyệt giống như bị rơi xuống vực, không hiểu được loại cảm giác chơi vơi này là gì, giống như là đang lơ lửng giữa không trung bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.
– Thì ra là Xuân Thụy tiên tử đã trở về, không phí công sức Thanh Khê chân nhân chờ đợi bao nhiêu năm qua.
Là Quân Thư Bạch với giọng điệu coi thường, rõ ràng là đang nhắm tới Tô Thủy Nguyệt hắn. Nhưng mà, Xuân Thụy này là sư muội của Thanh Khê chân nhân thế nào lại biến thành một nam nhân, mà trong sách cũng không có đề cập đến chuyện hai người bọn họ có tư tình.
– Xuân Thụy tiên tử là ai?
Lần này Bách Phệ Thôn hỏi thật sự hợp ý hắn, Tô Thủy Nguyệt âm thầm cảm kích.
– Lúc trước Xuân Thụy tiên tử là sư đệ của Thanh Khê chân nhân, hai người vô cùng lưu luyến nhau. Không lâu thì Thanh Khê chân nhân có ngỏ lời muốn Xuân Thụy tiên tử làm đạo lữ nhưng lại bị từ chối, Xuân Thụy tiên tử vì không muốn dây dưa không rõ ràng mà rời khỏi tông môn trở về Tề gia. Từ đấy về sau không còn đếm xỉa đến Thanh Khê chân nhân nữa mặc dù Thanh Khê chân nhân đã từng đến Tề gia nhiều lần, còn quỳ trước cửa Tề gia mong muốn được một lần gặp mặt nhưng vẫn không đổi lại được gì. Không biết lần này là lý do tại sao Xuân Thụy tiên tử trở lại lại còn cùng Thanh Khê chân nhân thân mật, đây cũng là điều tốt không bỏ công Thanh Khê chân nhân chung thủy với y.
Tô Thủy Nguyệt nghe lồng ngực đau nhói, không hiểu sao lại chẳng thể nói thành lời. Thanh Khê chân nhân thế mà lại từng có một đoạn thời gian đau khổ như vậy, lúc này được hồi đáp đáng lẽ người làm đệ tử như hắn nên cảm thấy vui mừng mới phải. Vậy mà hắn lại nghe lòng nặng trĩu một chút vui mừng cũng không có. Chỉ cảm thấy mất mát đến không còn gì.
Tô Thủy Nguyệt chìm đắm trong suy tư, hắn lúc này chân đi theo đoàn người phái Cửu Dương nhưng trong lòng thì lại treo lơ lửng tận chín tầng mây. Rốt cuộc là tại vì sao lại thấy đau lòng đến vậy?
Thanh Khê sau này sẽ cùng với đạo lữ của y song tu.
Thanh Khê sau này sẽ chỉ đối tốt với đạo lữ của y.
Thanh Khê sau này…. Thanh Khê của sau này sẽ không nằm trong phạm vi yêu thích của hắn nữa. Lồng ngực Tô Thủy Nguyệt đột nhiên thấy trống rỗng không gì có thể lấp đầy được. Bỗng nhiên hắn nghe tay nóng lên, là Bách Phệ Thôn đang nắm lấy tay hắn miệng nở một nụ cười rung động lòng người. Nếu Tô Thủy Nguyệt hắn là một nữ nhân trong hậu cung của Bách Phệ Thôn chắc chắn sẽ gục ngã ngay lập tức, chỉ đáng tiếc hắn lại không phải là nữ nhân, cũng không hề yêu thích người này.