Không ngờ cư nhiên có bốn vị đệ tử vẫn lạc, trong đó Thiên Hồng, U Tuyền chết ở trong tay Giang Nam, hai người khác cũng ở trong nguyên thủy chi địa gặp nạn, thân tử đạo tiêu, hôm nay chỉ còn lại có Tử An, Dạ Phóng, Linh Vũ, Linh Đồ bốn người!
Thực lực bản thân của bốn người này liền cực kỳ cao minh cường đại, là cường giả siêu quần bạt tụy trong bối phận trẻ, giờ phút này nhận được cơ duyên Tiên Vương vượt qua Bát Tiên Vương chứng đạo Tiên Vương, càng là để cho thực lực của bọn họ đại tăng!
– Huyền Thiên, ngươi tuy là Thần đạo đạo tổ, nhưng hậu bối đối với gia sư bất kính, không khỏi có chút hèn hạ đi?
Linh Vũ nữ tiên vương cười lạnh nói:
– Nếu như ngươi có bản lĩnh, cần gì nói bậy sau lưng người khác, mà không cùng đám người gia sư tranh phong?
– Không sai!
Linh Đồ tiên vương cười nói:
– Giáo chủ, ngươi là tiền bối, những vãn bối như chúng ta tự nhiên không phải là đối thủ của ngươi, nhưng gia sư lại ngang hàng, giáo chủ hẳn là cùng đám người gia sư thực sự giao thủ một phen, rồi hãy nói khoác đến Thần đạo của ngươi.
Bốn phía đã có không ít Tiên Vương tụ tập lại, nhìn về phía đám người Giang Nam, những Tiên Vương này có một ít là thế hệ trước của Tiên giới, có một ít lại là mượn cơ duyên của nguyên thủy chi đại có thể chứng đạo Tiên Vương, lúc trước bọn họ bị Bát Tiên Quân cùng tam đại Cổ Thần ngăn cản, hiện tại còn chưa kịp tiến vào trong cung điện.
Kim Huyên đột nhiên cười nói:
– Đúng vậy, Huyền Thiên giáo chủ, ngươi là tiền bối, cùng Bát Tiên Quân là cùng một cái bối phận, ở trước mặt chúng ta thổi da trâu thì coi là bản lĩnh gì? Có khả năng liền đấu một trận với Bát Tiên Quân, cho chúng ta nhìn xem thực lực của ngươi một chút!
Ly Chân tiên vương lạnh nhạt nói:
– Lúc trước Giáo chủ đem chúng ta đánh một trận, chúng ta niệm giáo chủ là trưởng bối, không thể hoàn thủ. Bất quá Bát Tiên Quân lại là ngang hàng với giáo chủ, giáo chủ hẳn là cùng bọn họ tranh phong mới đúng.
Ngọc Lâm Tử vội vàng nói:
– Giáo chủ, ngươi ngàn vạn lần không nên mắc mưu, bọn họ là đang kích động ngươi cùng Bát Tiên Quân tranh đấu, để cho ngươi rơi vào hiểm cảnh. Ngươi mặc dù lợi hại nhưng dù sao vẫn là Tiên Vương, há lại là đối thủ của Bát Tiên Quân? Giáo chủ vẫn là lui đầu cho thỏa đáng, lui đầu ô quy tổng so sánh với ném đi tính mạng thì tốt hơn rất nhiều!
Giang Nam cười ha ha, cất bước đi tới trước mặt Ngọc Lâm Tử, Ngọc Lâm Tử liền vội vàng khom người, vẻ mặt cung kính nói:
– Giáo chủ, lời thật thì khó nghe, tiểu chất cũng là vì muốn tốt cho ngươi. ngươi cùng gia phụ Ngọc Kinh tiên quân là nhân vật ngang bối phận, hẳn là sẽ không chối tai lời trung ngôn của tiểu chất đi?
Giang Nam sờ sờ đầu của hắn, cười tủm tỉm nói:
– Ngọc Kinh có con như thế, ta cũng cảm thấy rất vui mừng a. Hảo chất nhi, hảo chất nhi… Nghe nói Ngọc Kinh đạo huynh có rất nhiều nữ nhi, chết đi một hai người, nghĩ đến hắn cũng không đau lòng a?
Thân thể Ngọc Lâm Tử khom đến thấp hơn, cái trán toát ra mồ hôi lạnh tinh mịn, theo đó cười nói:
– Giáo chủ nói đùa, tiểu chất mới vừa nghe được Bát Tiên Quân cùng ba tôn Cổ Thần nói, muốn ở trong điện lấy tính mạng của giáo chủ, giáo chủ nhất định không thể đi vào!
– Thật là hảo chất nhi!
Giang Nam thu bàn tay về, mỉm cười nói:
– Đáng tiếc, tâm lớn đến sai lệch rồi!
Hắn cất bước đi vào bên trong cung điện, Ngọc Lâm Tử thở phào nhẹ nhõm, trong mắt hiện lên vẻ tàn khốc, cao giọng nói:
– Giáo chủ, không nên đi vào, coi chừng Bát Tiên Quân cùng ba tôn Cổ Thần liên thủ!
Phượng Nghi tiên vương hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, lời này của hắn không nghi ngờ gì là đang nhắc nhở Bát Tiên Quân cùng ba tôn Cổ Thần rằng Giang Nam tiến vào trong điện, để cho Bát Tiên Quân cùng ba tôn Cổ Thần xuất thủ!
Liền ở trong nháy mắt Giang Nam bước vào trong điện, từng đạo thân hình trong điện bạo khởi, Trường Sinh tiên quân, Hậu Thổ tiên quân, Ngọc Hoàng tiên quân, Câu Trần tiên quân, Tử Vi tiên quân, Huyền Thanh tiên quân, Thanh Hoa tiên quân, Tử Vi tiên quân, bát đại Tiên Quân nhất tề xuất thủ!
Cùng lúc đó Hắc Điệt cổ thần, La Đà cổ thần cùng Ba Hỗ cổ thần đã ở đúng lúc này bạo khởi, thẳng hướng Giang Nam!
Thân thể của Giang Nam khẽ động, hiện ra Cự Linh phách thể, đem công kích của mười một tôn Tiên Quân hết thảy thừa nhận, tùy ý để công kích của mười một tôn Tiên Quân này rơi lên trên người mình, chỉ nghe thanh âm thình thịch vang lên không dứt, thân thể Giang Nam lù lù bất động!
Oanh!
Thân thể hắn vừa động, giống như hổ vào bầy dê, giơ tay lên ấn xuống một cái, Câu Trần tiên quân dùng tay ngăn chặn, đột nhiên thân thể oanh một tiếng nổ tung, chỉ còn lại đạo quả quay tròn chuyển động, hướng ngoài điện nhanh chóng chạy trốn!
Giang Nam đạp xuống một cước, đem Huyền Thanh tiên quân dẫm ở dưới chân:
– Các ngươi muốn biết cái gì mới là Thần đạo, hôm nay ta liền cho các ngươi biết áo nghĩa của Thần đạo!
– Tiên Quân đạo quả của Thần đạo đạo tổ!
Đạo quả của Câu Trần tiên quân mới vừa bay ra tòa cung điện này lập tức đưa tới không biết bao nhiêu tiếng thét chói tai, từng bàn tay rối rít hướng Câu Trần đạo quả chộp tới!
Đạo quả của Thần đạo đạo tổ bản thân chính là linh đan khổng lồ, Giang Nam ở cảnh giới Chân tiên liền có không biết bao nhiêu người mơ ước tới đạo quả của hắn, cho là đạo quả của hắn cơ hồ không thua kém tiền sử linh đan, có thể giúp người đột phá đến cảnh giới Tiên Quân!
Mà nay Câu Trần lại càng tu thành Tiên Quân, một quả đạo quả chính là đạo quả của Đạo tổ tiên quân, đối với rất nhiều cường giả bên ngoài có lực hấp dẫn là to lớn như thế nào?
Tử An đạo nhân, Linh Vũ, Dạ Phong mấy người rống giận, vội vàng xuất thủ ngăn cản, không để cho Câu Trần đạo quả rơi vào tay người khác, bốn người nhất thời không biết gặp phải bao nhiêu công kích của Tiên Vương, nhưng vào lúc này đạo quả của Huyền Thanh tiên quân từ trong điện bỏ chạy ra, lại càng khiến cho một phen oanh động, dẫn tới mọi người rối rít tranh đoạt.
Huyền Thanh tiên quân theo bước của Câu Trần tiên quân, bị Giang Nam oanh sát thân thể, chỉ có thể lấy đạo quả mà chạy, không ngờ bên ngoài có rất nhiều Tiên Vương, Chân tiên thủ ở chỗ này, ý đồ đoạt đạo quả của hắn!
Đột nhiên trong điện truyền đến một tiếng nổ ầm vang, giống như có tiên lôi kinh thế đãnh uống, tiếp theo chỉ nghe thấy thanh âm vật nặng đụng lên vách tường đại điện truyền đến, lại có một quả đạo quả bay ra, rõ ràng là đạo quả của Tử Vi tiên quân!
Chấn động kịch liệt không dứt, lại nghe được một tiếng thật lớn vang lên, Hậu Thổ tiên quân rõ ràng cũng bị đánh tan thân thể, đạo quả phải bỏ chạy ra khỏi cung điện!
Sau đó đạo quả của Thanh Hoa tiên quân bay ra, tiếp theo chính là đạo quả của Ngọc Hoàng tiên quân, đạo quả của Trường Sinh tiên quân, đạo quả của Tử Tieu tiên quân!
Ngoài điện, đông đạo Tiên Vương, Chân Tiên trong lòng rung động, ở trong thời gian ngắn ngủi chốc lát này Bát Tiên Quân liền bị đánh chết hết, phải lấy đạo quả chạy trốn!
– Tiên quân đạo quả của Thần đạo đạo tổ thậm chí có bảy viên, đây là cơ duyên của Tiên Quân nha!
Cường giả ngoài điện trở nên điên cuồng, hướng những đạo quả này xuất thủ liên tục, cố gắng đem những đạo quả này thu lại.
Đột nhiên trong đạo quả của Trường Sinh tiên quân truyền đến một tiếng hét giận dữ, thanh âm uy nghiêm của Trường Sinh tiên quân vang lên:
– Tử An, Linh Vũ, đem hết thảy tiên dịch của các ngươi vẩy ra gnoaif!
Tử An, Linh Vũ, Dạ Phóng, Linh Đồ liều chết ngăn cản Tiên Vương, Chân Tiên lâm vào điên cuồng, bốn người làm sao lại là đối thủ của những người này, bị đánh thành trọng thương. Đang ở trong lúc cấp bách, nghe vậy đột nhiên tỉnh ngộ, vội vàng đem tiên dịch cất giấu trong tử phủ của mình hết thảy phóng thích ra!
Bốn người bọn họ lần này tiến vào Tiên giới nguyên thủy chi địa, bản thân liền mang theo rất nhiều tiên dịch để chữa thương cùng khôi phục tu vi, dùng để tăng lên thực lực, đến bên trong nguyên thủy chi địa, bọn họ cũng riêng minh thu hoạch được không ít tiên dịch ở trong này.
Giờ phút này những tiên dịch đó bị bọn họ phóng thích ra từ trong tử phủ, nhất thời trước đại điện giống như hồng thủy ngập trời, tiên dịch cuồn cuộn hội tụ thành một phiến hồ lớn phương viên mấy ngàn mẫu, đem rất nhiều Tiên Vương cùng Chân Tiên hết thảy bao phủ vào trong đại hồ!
Trong tử phủ của bốn người còn có tiên dịch không ngừng cuồn cuộn xông ra, không ít tiên dịch dâng trào, rơi vào trong hỗn độn hải ở ngoài đại điện, làm cho người ta cảm thấy đáng tiếc.