“Muội thua rồi!”
Tịch Nhan mỉm cười, nhưng không hề có sự thất vọng buồn bã như tưởng tượng.
“Là do ta may mắn!”
Giây trước Hổ Oa còn nghiêm túc, lúc này đã nở nụ cười chất phác.
Kết thúc rồi?
Những người xem trận chiến đều gãi đầu.
Hổ Oa thắng!
Giọng Đạo Huyền Chân Nhân hư ảo mà nhẹ nhàng, kéo mọi người từ cơn bàng hoàng trở về thực tại.
“Đồ đệ của Cơ Tuyết Băng thắng rồi!”
Có vị tu sĩ già vuốt râu, giọng điệu rất cảm khái.
Cuộc thi tam tông trước đây Cơ Tuyết Băng thua Diệp Thành.
Cuộc thi tam tông hiện tại đồ nhi của Diệp Thành thua đồ nhi của Cơ Tuyết Băng, đây gọi là thay sư phụ lật ngược một ván phải không?
“Tiểu tử, có thấy xấu hổ không?”, Cổ Tam Thông nhìn Diệp Thành thích thú.
“Chuyện này có gì đáng xấu hổ”, Diệp Thành nhìn Cổ Tam Thông như nhìn kẻ ngốc.
“Ta nói này, hai ngươi cũng lên đấu một trận cho chúng ta vui đi”, Vô Nhai Đạo Nhân nghiêm túc vuốt râu, nói.
Ngay khi lời này vừa thốt ra, Diệp Thành hơi quay đầu lại, Cơ Tuyết Băng bên cạnh hắn cũng quay sang nhìn khiến Vô Nhai Đạo Nhân sởn tóc gáy.
“Coi… Coi như ta chưa nói gì!”