Một bên khác, Long Tấn và Thượng Quan Hoàng đang dẫn các cao thủ hàng đầu ở Hoàng thành của mình đến chân Yến Sơn.
“Ôi trời, trên núi nở đầy hoa kìa!”
Có người đột nhiên thốt lên.
Những người khác cũng nhìn sang. Khi bọn họ đi, Yến Sơn vấn chưa có dáng vẻ như thế này, mới đi được một lúc thôi mà đã thay đổi quá nhiều.
Hoa dại trên núi đang từ từ nở rộ, hương hoa vương khắp nơi.
Cơn mưa to trước đó cũng đã tạnh, dưới ánh mặt trời rực rỡ, vâng sáng bảy sắc trên Yến Sơn như dải lụa của Cửu Thiên Huyền Nữ.
Mặc dù những người đang đứng ở chân Yến Sơn đều không hiểu về sự biến hóa đột ngột này, nhưng lòng đều thầm suy đoán nó có liên quan đến Dương Thanh.
Rốt cuộc thiên phú của anh phải cao đến thế nào mới có thể làm xuất hiện hiện tượng kỳ lạ này?
Ngay lúc đó, một người trẻ tuổi cõng một thi thể từng bước một xuống núi.
“Cậu Thanh!”
Thấy Dương Thanh, họ đồng thanh nói.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy cái xác trên lưng anh, mọi lời chúc mừng đều nghẹn lại nơi cuống họng.
Gương mặt Dương Thanh tang thương. Anh không nói một lời, cứ cống Vũ Văn Cao Dương xuống núi như thế rồi về nhà của gia tộc Vũ Văn.
Người của các gia tộc quyền thế đều ăn ý không nói gì, chỉ đi bộ theo sau lưng Dương Thanh.
Hai tiếng sau, anh cõng xác của Vũ Văn Cao Dương về đến nhà của gia tộc Vũ Văn.
Những đều hoảng hốt khi thấy xác của ông ta.
“Chủ gia tộc!”
“Chủ gia tộc!”
Toàn bộ gia tộc Vũ Văn chìm trong bầu không khí tang tóc.