– Phụ thân, tội danh lớn như vậy Như Ý không kham nổi. Đừng chụp mũ loạn!
– Chụp mũ loạn? Thật đúng là không phải chụp mũ loạn!
Doanh Cửu Quang híp mắt nói:
– Con nghĩ vì sao Tả Đốc Vệ để Như Ý đi thành phố quỷ, vì sao đẩy Như Ý lên trước đài? Bệ hạ đã tính toán từng bước, thay đổi như chong chóng, che tay làm mưa. Đấu sức như thế, đâu phải ai cũng có thể dính vào. Nữ nhi của con thì hay rồi, không biết trời cao đất rộng, tự chui đầu vào lưới. Thật coi nước đục này là canh ngon như vậy sao? Bệ hạ đã sớm đoán chắc chắn Như Ý sẽ tiết lộ tin tức về phía Doanh gia, cho nên mới để Như Ý trở thành một trong mấy người biết chuyện, đẩy nha đầu đó lên trước đài. Nây giờ bởi vì chuyện để lộ tin tức lại liên lụy đến cấu kết phản tặc, bệ hạ đã chuẩn bị giao Như Ý cho Cao Quan. Con cảm thấy Như Ý có thể đứng vững trước thủ đoạn thẩm vấn của Cao Quan sao? Một khi Như Ý phun ra nàng quả thực có để lộ tin tức đối với Doanh gia, con có biết là hậu quả gì hay không? Như vậy Doanh gia sẽ thành kẻ bị tình nghi cấu kết với phản tặc, có ý đồ mưu phản! Tiếp theo bệ hạ có thể có lý có tình bắt tất cả trên dưới Doanh gia, lấy danh nghĩa là thẩm vấn, khống chế tất cả. Nếu thật sự để tới một bước đó, trên dưới Doanh gia tất cả rơi vào trong tay của bệ hạ. Cho dù Doanh gia là trong sạch, có sẵn cơ hội khiến Doanh gia suy sụp, con cảm thấy bệ hạ còn có thể để Doanh gia bình an vô sự đi ra khỏi đại lao hay sao?
Sắc mặt Chiến Bình chợt trắng bệch. Toàn thân Doanh Lạc Hoàn cũng run rẩy không ngừng. Nàng có cảm giác không rét mà run. Trước đó phu thê hai người đều không nghĩ tới chuyện ở thành phố quỷ là cuộc trong cuộc, bẫy trong bẫy. Thanh Chủ lòng dạ thâm sâu khiến hai người có chút sởn tóc gáy.
– Nếu như Doanh gia suy sụp, con cảm thấy hai phu thê con có thể chỉ lo cho bản thân mình được sao?
Doanh Cửu Quang phất tay chỉ về phía ngoài cửa.
– Ta cố ý để Thiên Nguyên tới cửa nghênh đón các con, chính là để cho các con nhìn thấy được kết quả của Thiên Nguyên! Ta có thể khẳng định, cho các con biết. Cho dù Chiến gia có thể ném đi quan hệ với Doanh gia, cũng đừng nghĩ có ngày lành. Kết quả tuyệt đối còn thảm hơn so với kết quả của Thiên Nguyên gấp mười lần! Các con cảm thấy được đến lúc đó các con còn có năng lực gì để bảo vệ nữ nhi của mình? Đến lúc đó cho dù Như Ý không chết, không chừng cũng có bao nhiêu người muốn nếm thử cảm giác tôn nữ cao ngạo của Thiên Vương này thế nào. Chẳng lẽ các con cảm thấy đến lúc đó kết quả của Như Ý có thể tốt hơn so với trở thành phi tử của bệ hạ hay sao?
Doanh Lạc Hoàn vô cùng kinh hoàng, cầu khẩn nói:
– Phụ thân, cầu xin ngài mau cứu lấy Như Ý!
Doanh Cửu Quang:
– Ta thế nào không cứu? Bệ hạ muốn giao Như Ý cho Cao Quan, là ta cản lại, là ta nghĩ mọi biện pháp đạt được thỏa hiệp với bệ hạ, lại nghĩ mọi biện pháp để bệ hạ phong Như Ý làm Như Ý Thiên Phi, cũng tranh thủ cho Như Ý đến hậu cung có được vị trí dưới một người trên vạn người. Lẽ nào con còn có thể nói ta không tận lực sao? Hiện tại ta chỉ cần phu thê các con nói một câu, là giao Như Ý cho Cao Quan, hãy để cho Như Ý vào cung!
Phu thê hai người còn được lựa chọn sao?
Sau khi nhận được câu trả lời thoả mãn, Doanh Cửu Quang nhìn theo bóng dáng phu thê hai người rời đi. Hắn híp mắt nhìn chằm chằm vào Chiến Bình một đường cúi đầu không nói.
Sau khi rời khỏi Tiểu Chuyết Viên, hai mắt Doanh Lạc Hoàn khóc tới đỏ ửng. Tinh thần toàn thân Chiến Bình cũng uể oải.
Trên thực tế, sau khi nhìn thấy Doanh Cửu Quang, hắn làm con rể ngoại trừ ban đàu vấn an ra, sau đó chưa từng nói một câu nào. Nhưng có một số việc hắn hiểu rõ ràng hơn so với phu nhân của mình. Dù sao hắn cũng đang ở triều đình.
Có ít nhất một điểm hắn hiểu rõ. Còn chưa tới thời điểm Thanh Chủ xé rách mặt với Doanh gia. Doanh Cửu Quang hoàn toàn có biện pháp khác để bảo vệ Chiến Như Ý, mà không phải chỉ có một con đường đưa Chiến Như Ý vào cung. Nhưng hắn hiểu rõ ràng hơn, Chiến Như Ý vào cung làm phi phù hợp với lợi ích hai phía của Thanh Chủ và Doanh gia.