Lâm Minh vẫn không xem trọng cuộc khởi nghĩa, nhưng phải công nhận sau lưng không giống hắn tưởng tượng không chịu nổi một kích. Có lẽ quân khởi nghĩa khao quật di tích thái cổ nào đó, nếu không lấy đâu ra công pháp đẳng cấp như vậy?
Trong khi Lâm Minh suy nghĩ, hắn thấy mấy luồng sáng bắn lên từ Hắc Sa thành lao nhanh tới chỗ xảy ra chiến đấu.
Chắc là viện quân của Hắc Sa thành, địa điểm chiến đấu cách Hắc Sa thành rất gần, Hắc Sa thành không biết mới lạ. Khi viện quân tham gia vào cuộc chiến, dưới tình huống bình thường quân khởi nghĩa sẽ bị tiêu diệt chỉ trong nửa nén nhang.
Lâm Minh sẽ không thấy chết không cứu, hắn lắc người bay hướng địa điểm chiến đấu.
***
Ngoài ngàn dặm, quân khởi nghĩa các tộc thái cổ rơi vào khổ chiến. Bọn họ là một tiểu đội tinh anh, đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ bị đội Thâm Uyên Ác Ma của Ma Đạo Hội phát hiện.
Không thể tránh khỏi đại chiến. Vốn thực lực quân khởi nghĩa chiếm ưu thế, nhưng viện quên phe địch dần tăng nhiều, quân khởi nghĩa bắt đầu chống đỡ hết nổi.
Một thiếu nữ áo xanh các tộc thái cổ hét thảm:
– A!
Thiếu nữ bay ra xa, trường kiếm rời tay, lộn mấy vòng trên cao rồi đập xuống một tảng đá.
Trong hoàn cảnh này vũ khí rời tay thì rất nguy hiểm, mới rồi thiếu nữ áo xanh bị thương nặng, gần như mất hết năng lực chiến đấu.
Mấy người trẻ tuổi khác mắt đỏ ngầu:
– Thiên Ảnh!
Nhưng lúc này bọn họ tự lo thân còn không xong, cơ hồ không thể cứu thiếu nữ áo xanh.
Thiếu nữ áo xanh rên đau, mặt trắng bệch, người run rẩy. Cánh tay phải cầm kiếm nhanh chóng già nua, héo rút, khí huyết của thiếu nữ áo xanh trôi nhanh.
Cảm giác như thời gian thân thể mục nát từ ngàn năm bị áp súc chỉ còn mấy giây, vô cùng thê thảm.
Một nam nhân trung niên hét to:
– Chặt xuống đi!
Thiếu nữ tên Thiên Ảnh có tiềm lực lớn nhất trong quân khởi nghĩa, thiếu nữ trẻ tuổi huyết mạch ưu tú, nếu nàng bị gì sẽ là tổn thất lớn cho quân khởi nghĩa.
Thiếu nữ áo xanh cắn răng, tay nâng kiếm chém, cánh tay cột khăn vuông vàng bay lên. Bề ngoài thiếu nữ yếu đuối nhưng tính nàng rất dứt khoát, máu nhuộm đỏ hoa tuyết sáu cạnh trên khăn vuông.
Cánh tay ngừng thối rữa. Tình huống làm Thâm Uyên Ác Ma đang bao vây tiễu trừ quân khởi nghĩa bất ngờ. Đừng nói thiếu nữ, dũng sĩ muốn chém đứt tay mình cũng sẽ nhíu mày, nhưng thiếu nữ tên Thiên Ảnh ra tay thật dứt khoát.
Một Thâm Uyên Ác Ma cười to bảo:
– Ha ha ha! Độc thật, tiếc rằng không thay đổi được kết quả, các ngươi chết chắc! Hãy bó tay chịu trói, để chúng ta gieo nô ấn. Một số người trong đám các ngươi có lẽ sẽ bán được giá cao, ha ha ha ha ha ha!
Ngay lúc này, sau lưng Thâm Uyên Ác Ma đang cười có tiếng cường giả bay nhanh xé gió đến, là viện quân Thâm Uyên Ác Ma ở Hắc Sa thành.
Thâm Uyên Ác Ma nhếch môi cười nói:
– Viện quân đến, các ngươi càng xong đời.
Địa điểm Thâm Uyên Ác Ma và quân khởi nghĩa chiến đấu cách Hắc Sa thành chỉ một ngàn bảy, tám trăm dặm. Khoảng cách này đối với Thâm Uyên Ác Ma đẳng cấp cao thậm chí không cần không gian na di, đến ngay trong vài giây.
Hắc Sa thành không thể nào không phát hiện tiếng đánh nhau của Thâm Uyên Ác Ma và quân khởi nghĩa, nên chiến đấu ngay từ đầu đã định trước Đế Thích Già cổ tộc nếu không nhanh chóng thoát khỏi Thâm Uyên Ác Ma dây dưa thì chỉ có thể ngồi chờ chết.
Lúc này viện quân Thâm Uyên Ác Ma đã đến, tương đương địa ngục giáng xuống quân khởi nghĩa.
Thâm Uyên Ác Ma dẫn đầu viện quân rống to:
– Giết!
Đó là một con Tích Dịch Ma, cái đầu như thằn lằn, lưng giương đôi cánh thịt như dơi lơ lửng trên trời.
Nhìn Tích Dịch Ma đến, nam nhân trung niên dẫn đầu quân khởi nghĩa biến sắc mặt nói:
– Quân chủ hộ vệ quân Hắc Sa thành!
Con thằn lằn này là tổng chỉ huy thành vệ quân Hắc Sa thành, nó mang theo thân vệ quân toàn là tinh anh trong tinh anh.
Nghĩa là phân bộ Ma Đạo Hội Hắc Sa thành đã chú trọng cổ tộc khởi nghãi, nhưng cũng tương đương với tuyên bố án tử hình cho quân khởi nghĩa.