Vô số cự kiếm dựng đứng, tạo thành một cái vòng tròn, vây hai người Huyền Thiên Lân và Donald ở bên trong vòng tròn này.
“Lui” Lý Dung Tài khẽ quát một tiếng, thân hình lui xuống dữ dội, cách xa vòng tròn kiếm này.
Lam Vân Dương và Cổ Vũ Thanh giống như vậy, nhanh chóng lùi về phía sau.
“Chết tiệt, có cần phải khoa trương như vậy không, bọn họ đánh nhau cũng đánh nhau ở bên trong này mà thôi, chạy đi xa như thế làm gì” Thánh chủ thế giới đang ôm một bịch khoai tây chiên, ông ta nhét khoai tây chiên vào miệng từ chỗ giao nhau của cằm và mặt nạ, giọng nói lẩm bẩm.
Nhưng rất nhanh chóng, thánh chủ thế giới đã hiểu ba người Lý Dung Tài tại sao lại lui xuống dữ dội rồi.
Kiếm trận do mấy trăm thanh cự kiếm tạo thành kia bỗng nhiên bắt đầu xoay tròn, vẫn không có bất kỳ khí nào toả ra, trên bộ đồ của thánh chủ thế giới lại vô lý mà có thêm một cái lại một cái chỗ rách thật nhỏ.
“Rắc!”
Tấm mặt nạ màu trắng kia ở trên mặt thánh chủ thế giới đột nhiên nứt ra một kẽ hở nhỏ bên mặt, trong kẽ hở nhỏ đó chảy ra một vệt máu.
“Đây chính là cái gọi là sức mạnh của tổ binh sao” Thánh chủ thế giới nhìn kiếm trận ở trước mắt, lẩm bẩm trong miệng: “Quả là sức mạnh hiện ra rõ ràng không giống nhau, có chút thú vị”
Một lớp màn khí rũ xuống ở trước người thánh chủ thế giới, sau khi màn khí xuất hiện, mũi nhọn vô hình đó cũng không còn cách làm cho ông ta bị thương chút nào.
Chỉ thấy trong trận cự kiếm lớn này, ánh sáng màu trắng thỉnh thoảng nhấp nháy, ngoại trừ ánh sáng trắng ra không có màu sắc khác.
Lý Dung Tài đang nhìn ở trong kiếm trận, lên tiếng nói: “Bị nhốt ở cạm bãy địa ngục nhiều năm tháng, trong đó không có linh khí, ông ta sớm đã sử dụng sức mạnh của bản thân đến mức dày công tôi luyện, khí mạch Donald tung hoành, nhưng ông ta ngay cả một chút khí dư thừa cũng không tiết ra ngoài, trong khoảng thời gian ngắn, hai người không phân được thắng bại, nhưng cứ tiếp tục như vậy, Donald bị chém chỉ là vấn đề của thời gian”