– Ta cũng không biết ngọn nguồn nhưng khẳng định có quan hệ với Tu La Vương năm đó, cường giả phong vương không phải dễ dàng chết như vậy, lúc trước ba đại vương giả liên hợp đánh lén hắn, chỉ sợ hắn sẽ trở về báo thù.
Kiền Huyết lão tổ đầy hoảng sợ.
Có thể làm cho cường giả chúa tể hoảng sợ, chuyện này truyền ra sẽ không ai tin tưởng..
– Có quan hệ với Tu La Vương?
Sác mặt Ma Thiên phi thường khó coi.
– Nếu quả thật có quan hệ với hắn, hạo kiếp lần này sẽ có không ít chúa tể vẫn lạc.
– Năm đó Tu La Vương tiến vào hỗn độn chí tôn chi địa trộm lấy hỗn độn chi tâm, mưu toan đột phá trở thành cường giả Thiên Vị, tìm kiếm viễn cổ tạo hóa chi môn xa xôi, kết quả bị A Dục Vương, Hỗn Độn Vương, Tuyệt Sát Vương liên thủ đuổi giết, vẫn lạc tinh hà!
– Tuy hắn chết lúc ấy nhưng bằng vào thủ đoạn của mình tất có lưu hậu chiêu, thực muốn quay về báo thù, những người tham gia chuyện năm đó chắc chắn phải chết.
Phù Hư thở ra một hơi:
– Nghĩ nhiều cũng vô dụng, trong mắt cường giả như Tu La Vương thì chúng ta chỉ là con sâu cái kiến, cho dù phục sinh, khẳng định cũng sẽ tìm đám người A Dục Vương, Hỗn Độn Vương trước, chúng ta chỉ cần cẩn thận một ít chưa hẳn gặp nguy hiểm quá lớn.
– Đúng thế, tuy chúng ta tham gia vây quét Tu La thế giới nhưng chỉ phụng lệnh làm việc, không có quá nhiều chủ kiến, thực phải tìm chúng ta, có lẽ cũng không khó xử…
Nghe giải thích như thế, Ma Thiên thở ra một hơi.
– Ha ha, đại kiếp nạn còn chưa tới, các ngươi đã hoảng hốt thành như vậy, truyền đi còn không sợ kẻ khác chê cười.
Lại một tiếng cười to vang lên, có chúa tể bay tới.
Vị chúa tể này vừa bay vừa uống rượu, y phục trên người có chút lôi thôi, không phải nhìn thấy hắn bay trong hỗn độn lực lượng như biển, thâm bất khả trắc, căn bản không ai ngờ hắn là cường giả chúa tể.
Tiêu Diêu Tiên!
Hắn cũng tới.
– Lý Tiêu Dao, ngươi ít nói lời châm chọc, lúc trước thời điểm vây công Tu La chí tôn vực, ngươi giả say một ngàn năm không dậy nổi, tuy may mắn đào thoát nhưng lại triệt để đắc tội đám người A Dục Vương, ta cảm thấy cần phải lo lắng chính là ngươi đấy.
Nhìn người nọ, Kiền Huyết lão tổ khẽ nói, trong mắt mang theo hả hê.
Năm đó ba đại cường giả phong vương hạ lệnh vây công Tu La chí tôn vực, gia hỏa này giả say không dậy nổi, hắn ngủ ngàn năm, may mắn tránh thoát một kiếp nhưng làm cho đám ngừoi A Dục Vương ghi hận, những năm qua hắn chỉ dạo chơi một mình, cũng không dám chạm vài việc gì vì sợ bị bắt được tay cầm.
– Ta có cái gì lo lắng? Ta tu luyện chú ý hài lòng, tất cả chú ý nội tâm, nguyện ý làm liền làm không muốn làm thì không làm, nếu quả thật sắp vẫn lạc, chết thì chết, không giống các ngươi, sống lâu như vậy còn sợ chết.
Lườm đối phương, Tiêu Diêu Tiên tiếp tục uống rượu.
Hắn duỗi lưng mệt mỏi, dường như không quan tâm.
– Ngươi…
Nghe lời châm chọc như thế, sắc mặt Kiền Huyết lão tổ khó coi nhưng không nói một lời.
Hắn bá đạo trước mặt Nhiếp Vân nhưng đối diện Tiêu Diêu Tiên lại không dám làm càn, hai người đều là cường giả chúa tể, thủ đoạn không khác nhau lắm, chưa chắc ai thắng ai, cùng lắm chỉ cãi nhau mà thôi.
– Có thể còn sống đương nhiên không muốn chết, Lý Tiêu Dao ngươi xem sinh tử là giả huyễn, hận không thể nếm tận rượu ngon trong thiên hà rồi chết, còn chưa làm được mới đáng tiếc a.
Phù Hư hiểu Tiêu Diêu Tiên rất nhiều, mỉm cười:
– Những năm qua ngươi dạo chơi nhân gian, tự xưng nếm lượt rượu ngon trong thiên hạ, chẳng lẽ thực sự nếm hết rượu ngon rồi sao?
– Việc này…
Tiêu Diêu Tiên vốn định nói đã nếm lượt, nhưng nghĩ đến Nhiếp Vân xuất ra hầu tâm tửu, lúc này nước miếng chảy ròng.
Rượu này mỹ vị vượt qua vô số rượu hắn từng uống, đáng tiếc tiểu tử kia không biết đi nơi nào, bằng không phải lấy uống thêm.
– Được rồi, đều đừng nói, không nên nói mình cao thượng như vậy, đã tới nơi này đều là tới đối mặt hạo kiếp, ta thấy nên đi tới trước thành Tam Giới a tìm Thần Quân, lên tiếng hỏi hắn tình hình chiến trường tam giới rồi nói sau.
Thấy bọn họ đều không nói lời nào, Ma Thiên nói.