Cố Thiện Linh vỗ vỗ vai Phó Hằng, an ủi nói.
Mặc dù bọn họ là cùng mẹ khác bố, nhưng anh không bài xích người em này, ngược lại rất yêu thương cậu ấy.
Nhỏ tuổi nhất trong nhà, là người có tâm tư đơn thuần nhất.
Phó Hằng nhẹ nhàng lắc đầu: “Em phải nâng cấp bức tường lửa này đã, nếu không rất dễ bị hacker ăn cắp tài liệu cơ mật.”
“Kỹ thuật hack của em còn cao siêu hơn anh, xem ra thiên phú ở phương diện này không phải là di truyền từ bố anh, mà là từ mẹ chúng ta.”
Anh cười dịu dàng: “Qua một thời gian nữa, ngược lại anh có thể dạy em quản lý tập đoàn rồi.”
“Không đâu, đối với việc quản lý tập đoàn, em không chút hứng thú, em chỉ thích chơi đùa với mấy kĩ thuật này thôi, anh hai, anh về trước đi, đợi lát nữa rồi em về.”
“Vậy được, chú ý nghỉ ngơi, anh về trước đây.”
Cố Thiện Linh đi rồi, anh cũng bận bịu lâu rồi, cuối cùng tinh thần và sức lực cạn kiệt mới sửa xong được bức tường lửa này.
Lúc này anh mới ra về.
Anh không mặc vest, giày da, cũng không mặc áo sơ mi trắng, mà là một áo sợi đơn giản, quần túi hộp màu đen, phối với một đôi giày trăng, nhìn có vẻ thanh xuân non nớt, không giống với những nam IT cứng nhắc, cũng không giống với kiểu mẫu tổng tài lạnh lùng.
Anh giống như những nam sinh trẻ thích uống sữa, sạch sẽ, còn có hai cái răng nanh, lúc cười lên trông rất ngọt ngào.
Không ai biết anh là con trai nhà họ Cố, dẫu sao gì thì con tư sinh cũng không vẻ vang gì, mọi người chỉ biết anh là nhân viên kỹ thuật được Cố Thiện Linh mời về mà thôi.
Anh ở dưới tòa nhà công ty gặp được nữ đồng nghiệp.
“Phó Hằng, giờ cậu mới tan làm sao? Có muốn cùng về không?”
“Không cần.”
“Cậu xem thời tiết âm u này, sắp mưa rồi, mưa mùa thu rất lạnh đó, tôi mang theo ô đây, chi bằng cùng nhau đi nhé.”