– Đoán chừng là một ít người nhàm chán mà thôi, bởi vì tranh đoạt chỗ tốt cũng thôi, lão tổ không cần để ý.
Kiền Huyết hoàng đế nói.
– Bình thường cũng bỏ đi, vừa rồi ta cảm ứng được khí tức chúa tể thần bnh, vốn muốn cướp để ngươi sử dụng, hiện tại xem ra bọn chúng đã bỏ chạy.
Lão giả nhìn chung quanh một vòng, lúc này không phát hiện cái gì.
– Trước kia ngươi nói Nhiếp Vân có tham gia tam giới chiến trường?
– Bẩm lão tổ, trước kia tai mắt của ta đã truyền tin về, đã nhìn thấy tại thành Tam Giới, có lẽ đã tới!
Kiền Huyết hoàng đế nói, nói tới Nhiếp Vân, trong mắt hắn mang theo thù hận nồng đậm.
– Vậy là tốt rồi, cũng bớt cho ta đi tìm, trong thành Tam Giới cấm giết chóc, đây là quy củ do ba đại vương giả lập ra, cho dù là ta cũng không dám vi phạm, đến địa phương này ngươi phải quan sát cẩn thận, một khi hắn rời khỏi thành Tam Giới thì báo cho ta biết một tiếng, ta sẽ trực tiếp chém giết hắn, ta còn phải làm chính sự, không thể bởi vì một tiểu nhân vật mà lỡ quá nhiều thời gian.
Sắc ăặt Kiền Huyết lão tổ không chút biến hóa, dường như giết Nhiếp Vân là việc nhỏ không có ý nghĩa, không đáng giá nhắc tới.
– Lão tổ ra tay, tiểu tử này nhất định sẽ bị ché giết.
Sẽ không chậm trễ quá nhiều thời gian!
Nghe lão tổ nói thế, đôi mắt Kiền Huyết hoàng đế sáng ngời, liền vội vàng gật đầu.
Cường giả chúa tể tự mình ra tay đối phó một kẻ không phải chúa tể tuyệt đối dễ như trở bàn tay, không có chút phiền toái nào.
– Ân!
Kiền Huyết lão tổ chỉ thuận miệng nói ra, nói xong khoát tay điều khiển cổ thuyền tiến lên phía trước, đột nhiên hắn cau mày.
– Đạo chích phương nào dám nghe lén chúng ta nói chuyện, muốn chết.
Nói xong bàn tay của hắn đánh về phía trước.
Ầm ầm!
Lòng bàn tay lập lòe như điện quang, hỗn độn hải dương chung quanh biến thành màu đen và lan khắp chung quanh,
Mưa gió sắp đến phong mãn lâu, mây đen như mực bao phủ chung quanh.
Chiêu số chưa tới nhưng uy lực cường đại chấn động hoàn vũ.
Ông!
Thời điểm mây đen đánh tới, đột nhiên thương ảnh hư ảo đánh tới sắc bén đâm thủng mây đen, bí mật mang theo phong vũ đáng sợ./
Thương ảnh như khổng tước xòe đuôi, nó bắn ra vô số hào quang làm hỗn độn sôi trào.
Đinh đinh đinh đinh!
– Chúa tể thần binh? Người nào?
Kiền Huyết lão tổ cau mày nhìn sang hai người bên kia.
– Tại hạ Di Tương, vị này chính là Đoạn Diệc, nhìn thấy chúa tể đại nhân xuất hiện cho nên không dám quấy rầy cho nên nấp đi, kính xin rộng lòng tha thứ.
Bóng người cầm trường thương xuất hiện, hắn tiến lên phía trước và ôm quyền nói.
– Di Tương, Đoạn Diệc? Bách Cường Đồ bài danh thứ sáu mươi mốt, sáu mươi ba?
Kiền Huyết lão tổ suy nghĩ một chút và gật đầu.
– Đúng là chúng ta!
Bóng người cầm trường thương lên tiếng.
Di Tương đã chết, người này không phải là hắn, chính là Nhiếp Vân!
Tuy hắn ẩn nâp phi thường cẩn thận nhưng cường giả chúa tể thật sự quá mẫn cảm nên vẫn bị phát hiện, dưới tình thế cấp bách không biết nên bỏ chạy cách nào, trực tiếp biến hóa dung mạo thành Di Tương.
Hắn có được linh hồn cấp chúa tể, ngụy trang như vậy cho dù là chúa tể cũng không nhìn ra.
– Lén lén lút lút! Giao trường thương cho ta, ta thả các ngươi rời đi.
Kiền Huyết lão tổ hừ lạnh.
– Ân?
Nhiếp Vân nhíu mày.
Vừa rồi hắn bị nặn đi ra, có lẽ đối phương phát hiện ra khí tức của chúa tể thần binh, biết rõ còn cường hành hiếp yếu, đúng là quá bá đạo mà.
Cho dù cường giả chúa tể có đôi khi cũng phải giảng quy củ, như mở miệng như thế khác gì cướp bóc?
– Chúa tể đại nhân, thanh Lưu Quang này theo ta nhiều năm, là thủ đoạn bảo vệ tính mạng của ta, không thể dễ dàng tặng người.
Nhiếp Vân nói.