– Ta vẫn còn Hỗn Độn Vương Thạch, không biết giao dịch ở nơi nào?
Ánh mắt khẽ động, Nhiếp Vân đoán ra mấy thứ gì đó, cũng không nói gì, hắn cười ha ha lên tiếng.
Dù sao hiện tại nhàn rỗi cũng nhàn rỗi, nếu có người đưa đồ ăn thì hắn không khách khí.
– Ah, có là tốt rồi, ngươi cũng biết giao dịch trong thành Tam Giới có rất nhiều phiền toái, vị bằng hữu của ta không tiến vào, hắn đang ở trong hỗn độn hải dương, không biết… Đại nhân có nguyện ý đi qua xem hay không?
Hứa An vội nói.
– Tốt, đi trước dẫn đường!
Đã đoán ra đối phương không có hảo tâm nhưng Nhiếp Vân là kẻ tài cao gan cũng lớn, cũng không quan tâm, hắn cười nhạt trả lời.
– Vậy đi theo ta!
Hứa An thở ra một hơi, trong lòng vui mừng, hắn dẫn đầu đi ra khỏi thành Tam Giới.
Nhiếp Vân theo sát phía sau, tinh thần khẽ động câu thông Đoạn Diệc, bảo hắn đi theo đuôi và cùng đi với mình.
Thành Tam Giới không cho phép giết chóc, đây là quy củ do cường giả phong vương và cường giả chúa tể định ra, không ai dám vi phạm, Hứa An dẫn Nhiếp Vân ra ngoài, rất rõ ràng không phải kẻ có chủ ý tốt.
Hai người một trước một sau, lúc này nhanh chóng rời khỏi phạm vi thành Tam Giới và thuận lợi tiến vào hỗn độn hải dương.
– Ở địa phương nào?
Tiến vào hỗn độn hải dương và phi hành một hồi, lúc này cách tam giới chiến trường hơi xa, Nhiếp Vân giả bộ kỳ quái hỏi thăm.
– Ở phía trước! Bằng hữu của ta có không ít kẻ thù, ngươi cũng biết tam giới chiến trường mở ra, rất nhiều cao thủ đều ở gần đây, vì phòng ngừa bị người ta phát hiện cho nên ở nơi rất xa trong hỗn độn hải dương, yên tâm đi, sắp tới rồi.
Hứa An giải thích.
– Ân!
Nhiếp Vân gật gật đầu, cũng không nhiều lời, hai người tiến lên một hồi, quả nhiên nhìn thấy một cổ thuyền đang lơ lửng trong hỗn độn hải dương.
– Nơi này, mời!
Hứa An vội nói.
– Tốt!
Thân ảnh Nhiếp Vân đáp xuống bong thuyền.
Bong thuyền có một trung niên đang đứng, nhìn không ra niên kỷ nhưng lực lượng nguy nga như núi, hiển nhiên không phải kẻ tầm thường.
– Vị bằng hữu mà ta nói chính là Di Tương đại nhân!
Hứa An vội vàng giới thiệu.
– Di Tương?
Nhiếp Vân sững sờ, Di Tương là người có tên trong Bách Cường Đồ, bài danh thứ sáu mươi mốt, so sáu mươi ba là Đoạn Diệc, cao hơn hai vị trí.
– Ngươi có Hỗn Độn Vương Thạch?
Di Tương xoay đầu lại nhìn về phía Nhiếp Vân, trong mắt mang theo lạnh lùng.
– Đúng, nếu như muốn trao đổi thì lấy thế giới cấp một của ngươi ra đi!
Mặc dù đối với phương bài danh sáu mươi mốt nhưng Nhiếp Vân cũng không sợ hãi, thực lực tấn chức nhiều như vậy, lúc trước có thể đánh bại Đoạn Diệc, hiện tại càng không đặt đối phương vào mắt.
– Có Hỗn Độn Vương Thạch là tốt rồi!
Di Tương cười hắc hắc, bàn tay một trảo, cả cổ thuyền phóng ra vô số cấm chế bao phủ toàn bộ con thuyền vào bên trong.
– Làm gì? Chẳng lẽ muốn cường đoạt sao?
Nhìn thấy động tác của bọn chúng, Nhiếp Vân sớm có đoán trước, hắn cất tiếng cười lạnh.
– Hắc hắc, ngoan ngoãn xuất ra Hỗn Độn Vương Thạch, có thể thả ngươi một con đường sống, bằng không đừng trách chúng ta không khách khí.
Trong mắt Di Tương đầy hàn ý.
– Chỉ bằng hai người các ngươi?
Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng.
– Ngươi có thể làm Đoạn Diệc có hại chịu thiệt, thực lực khẳng định không chỉ đứng ở vị trí chín mươi bốn trong Bách Cường Đồ, muốn hơn chúng ta quá khó khăn, lại nói ngươi làm sao biết chúng ta chỉ có hai người?
Trong mắt Di Tương mang theo tự tin và cao ngạo, hắn khoát tay sau đó bong thuyền lắc lư, hai thân ảnh bay ra ngoài, chính là hai sư huynh đệ nguyện ý dùng năm tiểu thế giới đổi Hỗn Độn Vương Thạch của hắn.
Trong mắt của bọn họ mang theo nóng bỏng, hận không thể trực tiếp xông tới cướp bảo bối trên người Nhiếp Vân.