“Ha ha ha, anh Lý không mời mà tự đến, không tiếp đón từ xa, xin hãy thứ tội nhá” Một tràng tiếng cười to từ trên bầu trời vang lên, tiếng cười vang lên toàn bộ hòn đảo, ai cũng nghe được rõ ràng.
Lý Dung Tài nhìn về phía trên bầu trời, lên tiếng n‹ Donald vẫn còn khỏe mạnh quá hả, xem ra, chức vị hội trưởng hội Thần Ẩn này, cũng không cần phải hao tâm tổn trí như trong tưởng tượng”
“Hoàn toàn chính xác” Lại là một giọng nói vang lên: “Hôm nay thật đúng là trùng hợp, mấy người bạn già, lại xuất hiện trong cùng một ngày, khó có được, khó có được, Lam Vân Dương tôi đây, đã thật lâu chưa có lần tụ họp nào như vậy cả”
“Các vị thật sự là cho Lý Dung Tài tôi đây mặt mũi” Lý Dung Tài mở miệng lần nữa: “Hội trưởng hội Thần Ẩn, chủ của Phản Tổ Minh, đều cùng xuất hiện trong một ngày, không biết là Thánh chủ của thế giới thần thánh hôm nay có đến hay không”
“Đương nhiên, loại chuyện lớn như thế này, làm sao có thể thiếu tôi được chứ, ha ha ha” Một trận tiếng cười lại vang lên.
Ba bóng người chia ra thành ba phương hướng khác nhau đứng trên vùng trời hòn đảo.
Hội trưởng Thần Ẩn Donald khoác trên người áo choàng trắng tinh, trên áo choàng của anh ta không có bất kì hoa văn nào, một mái tóc màu vàng óng vô cùng chói mắt dưới ánh mặt trời, giống như anh ta chính là người mà thế giới cần có ánh sáng thì có ánh sáng trong truyền thuyết, dáng vẻ anh ta nhìn qua hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt khôi ngô, gương mặt đó của anh ta chỉ cần người khác nhìn một cái đều có một loại cảm giác thoải mái.
Phản Tổ Minh chủ Lam Vân Dương, tên của ông ta tao nhã, nhưng hình tượng của ông ta lại không có một chút dính dáng gì đến chữ thanh nhã, dáng vẻ ông ta cao khoảng chừng một mét bảy, đứng giữa không trung, phần thân trên để trần, bắp thịt toàn thân nổi lên, nếu nhìn kỹ trên người ông ta giống như còn che phủ một lớp tinh thể băng Thánh chủ thế giới thần thánh mặc một bộ quần áo thường bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn, ông ta chắp tay đứng ở giữa không trung, trên mặt mang một chiếc mặt nạ màu trắng, trên mặt nạ không có bất kì đường nét biểu lộ tình cảm nào, chỉ là nhìn thấy ông ta luôn sẽ có một loại cảm giác khác thường, ông ta cứ lẳng lặng đứng ở nơi đó cũng cho người ta một loại cảm nhận vô cùng phách lối.
Gương mặt Lý Dung Tài tràn ngập ý cười, tung người nhảy một cái cũng đứng giữa không trung như vậy.
Giờ đây, người đứng đầu của bốn thế lực lớn trong thiên hạ này hội tụ ở trên hòn đảo, chia ra đứng ở bốn phía khác nhau.
“Hiếm thấy được chư vị bạn già đều có thể dành thời gian đi ra, xem ra tình hình gần đây không tệ.’ Ánh mắt Lý Dung Tài liếc nhìn bốn phía.
Lam Vân Dương liếc nhìn phía dưới, lên tiếng nói: “Cổ Vũ Thanh, chuyện của cậu và Võ Đế trước hết cứ gác lại đi, cậu vẫn còn chuyện khác cần xử lý, đi”