– Ảo giác, đây chỉ là ảo giác! Hỏa Quỷ tựa như cũng bị dọa cho sợ hãi không nhỏ, sắc mặt tái nhợt lẩm bẩm nói: – Ngọn núi nhỏ này hình như vừa nhìn ta cười một cái, con bà nó đúng là ảo giác mà.
– Ừm, có khả năng! Võ giả chữ Phong tỏ ra suy tư:
– Có thể tiểu tử này đang thi triển ảo thuật gì đó.
Nói rồi, hắn liền quay đầu nhìn về phía Dương Khai, chợt thấy Dương Khai cũng đang nhìn đám người mình tủm tỉm cười, nụ cười đầy thâm ý, khiến người ta không rét mà run, làm cho võ giả chữ Phong không khỏi sinh ra một loại cảm giác vô cùng bất an.
– Ngươi nên sớm gọi chúng ta ra. Hoa Thanh Ti ngồi ngay ngắn trên vai pháp thân, hai chân đung đưa, bĩu môi nói: – Thật không hiểu một mình ngươi đánh với bọn chúng làm gì, lãng phí thời gian, lãng phí tinh lực.
Dường như nàng trong Tiểu Huyền Giới nhìn rất rõ một màn chiến đấu vừa rồi.
Pháp thân toét miệng cười, tiếng nói như sấm rền: – Hiện tại không phải chúng ta đã đi ra rồi sao!
Một người một núi bỗng nhiên lên tiếng nói chuyện, lập tức dọa cho bốn người Huyết Đao nhảy dựng, sắc mặt mỗi người đều trở nên tái nhợt, bởi vì bọn chúng mắt thấy, tai nghe thật giống như một người một núi này là thật vậy, cũng không phải là ảo thuật gì đó làm ra.
Dương Khai cười ha hả, nói:
– Ta cũng không ngờ bốn người này lại mạnh mẽ như vậy, vốn muốn lấy một địch bốn thể hiện một phen.
– Kết quả thiếu chút nữa bị người ta đánh thành đầu heo! Hoa Thanh Ti hừ hừ nói.
Dương Khai bĩu môi, nói: – Cũng không đến mức chật vật như vậy, chỉ có điều quả thật bọn chúng có chút khó giải quyết mà thôi. Hoa tỷ, tự mình chọn một tên đi.
Hoa Thanh Ti mắt đẹp lưu chuyển, cười khanh khách, ánh mắt nhìn qua bốn tên Huyết Đao một phen, cuối cùng ngừng lại trên người Hỏa Quỷ, chỉ tay nói: – Là hắn!
– Cũng thích bóp trái hồng mềm à. Dương Khai bật cười khanh khách.
Hỏa Quỷ nghe vậy giận dữ: – Tiểu tử, ta cảnh cáo ngươi, còn dám nói ta là trái hồng mềm ta liền liều mạng với ngươi!
Thực lực nhóm Phong Lôi Hỏa Sơn trong Huyết Đao tương đương nhau, địa vị cũng không khác biệt, Hỏa Quỷ ba lần bốn lượt lại bị Dương Khai nói thành quả hồng mềm, hiển nhiên giận không thể tả, quả thực cảm thấy mình bị khinh thường.
Hoa Thanh Ti cười nói: – Ba tên kia, một cái chủ phòng ngự, hai cái chủ tốc độ, ta cũng không muốn đối phó, tên này là tốt nhất.
– Cũng được! Dương Khai gật đầu, hai người nói chuyện, hoàn toàn xem Hỏa Quỷ như không thấy, khiến hắn hết sức tức giận.
– Vậy… ngươi đối phó với Sơn Quỷ kia đi, không thành vấn đề chứ?
Dương Khai nhìn pháp thân nói.
Pháp thân rổn rảng cười: – Chính hợp ý ta!
Sơn Quỷ chủ phòng ngự, thích hợp với kẻ dùng mười phần lực lượng như pháp thân.
– Ra tay đi. Dương Khai nói, ngữ khí hết sức tùy ý, tựa như đồ ăn đã dọn sẵn, gọi người nhà “Ăn cơm đi” vậy.
Hoa Thanh Ti cười khúc khích, thân thể mềm mại lắc lư, liền nhảy khỏi vai pháp thân, lượn lờ bay về phía Hỏa Quỷ, nửa đường, bỗng nhiên trên tay nàng xuất hiện một dải lụa màu, bay múa theo năm ngón tay của nàng điều khiến, phát ra từng dải ánh sáng.
– Tiểu ca, tới vui đùa một chút nào! Hoa Thanh Ti nhiệt tình nhìn về phía Hỏa Quỷ nói.
Vẻ mặt Hỏa Quỷ trở nên ngưng trọng, nghe vậy liền liếc nhìn võ giả chữ Phong và võ giả chữ Lôi một cái.
Võ giả chữ Phong hơi gật gật đầu, Hỏa Quỷ lúc này mới thúc dục lực lượng, toàn thân được ngọn lửa bao phủ, cả người đều bốc cháy, lạnh lùng nói: – Không cần biết ngươi có phải là ảo giác hay không, nếu đã dám tìm đến ta, vậy thì chuẩn bị chịu chết đi, bổn tọa cũng sẽ không thương hoa tiếc ngọc đâu!
– Thật là hung ác nha! Hoa Thanh Ti che miệng, ra vẻ sợ hãi, dịu dàng nói: – Hung hãn như vậy, khiến trái tim nhỏ của người ta nhảy binh binh rồi nè…
– Chết đi!
Hỏa Quỷ không chút nao núng, Huyết Đao trên tay rung động, ngọn lửa cuồn cuồn tuôn ra, biến thành một con Hỏa Long gầm thét dữ tợn, lao về phía Hoa Thanh Ti.
Vẻ mặt Hoa Thanh Ti trầm xuống, cắn răng nói: – Tới thật sao? Lão nương tuy là nữ nhân, nhưng cũng sẽ liều mạng với ngươi!
Dứt lời, dải lụa màu kia được nàng truyền nguyên lực vào, lập tức như sống lại, lăng không bay múa, vẽ ra đồ án sặc sỡ, bao phủ Hỏa Quỷ trong đó.
Chỉ trong chốc lát, hai người đã lao vào chiến đấu, chiêu thức ngoan lệ, tình hình chiến đấu rất kịch liệt.
Mà cùng lúc đó, võ giả chữ Phong cùng võ giả chữ Lôi lại bỗng nhiên cảm thấy thân thể trầm xuống, tựa như bị một ngọn núi vô hình đè xuống vậy, hơn nữa không gian xung quanh còn vang lên những tiếng rẹt rẹt, từng luồng khe nứt không gian đen như mực như thể một sinh vật sống lan ra xung quanh, bao vây bọn chúng lại.
Hai người đồng loạt nhìn về phía Dương Khai.
Dương Khai toét miệng cười:
– Hai vị tốt nhất không nên cử động, đợi đồng bạn của ta đưa đồng bạn các ngươi lên đường, lúc đó ta với các ngươi động thủ cũng không muộn.
Sắc mặt võ giả chữ Phong trầm xuống, nói: – Ảo thuật nhỏ nhoi như vậy cũng muốn lấy tính mạng của bọn ta ư? Ngươi không cảm thấy quá ngây thơ sao?
– Ảo thuật sao… Hắc hắc hắc hắc… Dương Khai cười khẽ, tựa như muốn ăn đòn vậy, khiến võ giả chữ Phong cùng võ giả chữ Lôi nhìn mà ngứa mắt, hận không thể xông lên hành hung hắn một trận.
Không chỉ mấy người Huyết Đao nghĩ đây là ảo thuật, mà ngay cả Diệp Tinh Hàm cũng cảm thấy như vậy. Nàng đang đứng ở xa quan sát, chợt nhìn thấy một người đá to lớn cùng một thiếu phụ hiện thân, cũng sửng sốt một hồi lâu, không ngừng dụi dụi hai mắt của mình, cứ tự nhủ rằng đây là ảo giác, đây là ảo giác…
Nhưng bất kể nàng cố gắng như thế nào, cũng không nhìn ra sơ hở của ảo thuật này ở chỗ nào, người đá to lớn và thiếu phụ kia, nhìn qua cứ như là thật vậy.
Bình bình bình…
Pháp thân từng bước tiến về phía Sơn Quỷ.
Mặc dù Sơn Quỷ cũng luôn tự nhủ với lòng rằng đây chỉ là ảo thuật, nhưng khi hắn tận mắt thấy pháp thân đang bước về phía mình vẫn không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, sắc mặt trắng bệch.
Thân thể Pháp thân kia lớn vô cùng, đem đến cho người ta áp lực quá lớn.
Chỉ trong vòng vài bước, pháp thân đã đi tới trước mặt Sơn Quỷ.
Phóng mắt nhìn lại, Sơn Quỷ liền lăng không ngồi xếp bằng trước mũi pháp thân, thân hình nho nhỏ cùng thân thể to lớn của pháp thân ở cùng một chỗ tạo nên cảm giác xung đột thị giác mãnh liệt.