– Tả Vệ Suất cũng xứng đánh đồng với Thiên Kỵ hay sao? Một đám bát tài ” công tử quân “. Chủ Suất cũng chỉ là bao che khuyết điểm mà thôi, thần khí cái rắm!
Thiết quyền của Lý Tự Nghiệp giơ lên, thân thể lao tới suýt nữa một quyền đánh chết tên Thiên Kỵ Vệ Sĩ kia, nhưng mà Tần Tiêu phi thân như điện thiểm kéo hắn về, Hình Trường Phong cũng ngăn cản ở trước mặt Lý Tự Nghiệp:
– Còn không ngừng tay. Hẳn là muốn náo tai nạn chết người sao?
Mấy bộ khoái khác cũng vây quanh đám Thiên Kỵ Vệ Sĩ, đem hai người ngăn cách ra.
Chính vào lúc này có người nói:
– Huyện lệnh đại nhân tới!
Tần Tiêu nhìn thấy trong đám người có một kẻ hơn bốn mươi tuổi, một quan viên mặc áo quan màu xanh lục, người này dò xét tình hình trong tửu quán một hồi, sau đó nhìn qua Tần Tiêu cùng Lý Tự Nghiệp, có chút chắp chắp tay:
– Thì ra là tân nhiệm Tả Vệ Suất Tần tướng quân cùng Lý tướng quân, thất kính, thất kính!
Tần Tiêu chắp tay đáp lễ:
– Đại nhân khách khí.
Kinh Huyền Huyện lệnh cũng là người được tảo triều. Xem ra hôm nay tảo triều hắn cũng nhận biết được thánh chỉ khen thưởng Tần Tiêu cùng Lý Tự Nghiệp.
Huyện lệnh nói:
– Hạ quan Trường An huyện lệnh Bùi Tụng Hành, nghe nói nơi này có người nháo sự, cố ý tới đây xem. Không biết nhị vị tướng quân có quan hệ gì?
Bùi Tụng Hành thấy đại tướng cũng không có biểu hiện khúm núm hay lấy lòng gì.
Hình Trường Phong tiến lên phía trước nói:
– Đại nhân, vị Lý tướng quân này là một trong những người nháo sự; một người khác là quản gia nội thị của Tần tướng quân.
Bùi Tụng Hành mặt mỉm cười, nhìn qua Hình Trường Phong nói ra:
– Đã như vậy còn không mang đi, sững sờ ở chỗ này để cho dân chúng chế giễu sao?
Hình Trường Phong chắp tay đồng ý: Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
– Tuân mệnh!
Tần Tiêu rất là khó chịu nhìn qua Bùi Tụng Hành, không nghĩ tới hắn lại nói trước:
– Tần tướng quân, hạ quan biết rõ ngươi muốn nói cái gì. Nhưng mà Tần tướng quân ngài cũng suy nghĩ thay cho hạ quan, đây chính là thành Trường An, khắp nơi đều là quan lớn vương tộc, hạ quan rất khó làm việc. Nhưng mà hoàng đế bệ hạ từng chính miệng nói với hạ quan, vương tử phạm pháp đồng tội với thứ dân. Những huyện lệnh bộ khoái chúng ta làm người bảo vệ an ninh, càng phải quán triệt giữ gìn luật pháp Đại Chu. Tần tướng quân đã là tướng quân, cũng là Ngự Sử, còn làm qua Khâm Sai, lẽ ra cũng hiểu đạo lý này.
Tần Tiêu bị hắn cái nói móc làm cho bực mình, nhưng lại nghĩ tới hắn thân là huyện lệnh Trường An Kinh Huyền, ngày bình thường cũng có liên hệ với chút ít vương công đại thần, tiếp xúc qua quan lớn vương tộc quá nhiều, nếu không có mấy phần thủ đoạn cùng bổn sự sợ đã sớm xéo đi. Vì vậy nói ra:
– Bổn tướng cũng không muốn ảnh hưởng Bùi đại nhân giải quyết việc chung, nhưng mà với tư cách là thủ trưởng, chủ nhân nên cũng muốn biết rõ nguyên nhân. Nếu Bùi đại nhân cho ta mặt mũi, xin mời cho ta mang theo hai người này về phủ thẩm vấn rõ ràng, nếu thật có sai sẽ giao cho đại nhân xử trí.
Bùi Tụng Hành mỉm cười:
– Hồi bẩm Tần tướng quân, theo luật pháp triều đình thìẩu đả bên đường, hư hao tư vật của người khác trước tạm giam giữ lại thẩm vấn. Ai đúng ai sai hạ quan sẽ thẩm vấn rõ ràng, cẩn thận xử lý. Tần tướng quân yên tâm, Lý tướng quân là quan viên trong triều đình, theo luật thì trừ Đại Lý Tự cùng Ngự Sử đài ra thì quan phủ không được tùy ý ngược đãi; nàng kia đã là người của Tần tướng quân thì hạ quan cũng cẩn thận chiếu cố, vạn lần không dám lãnh đạm. Nhưng mà Tần tướng quân yêu cầu hạ quan thứ cho khó tòng mệnh.
Trong nội tâm Tần Tiêu hừ lạnh nói: mụ mụ một ngũ phẩm Kinh Huyền huyện lệnh, nói rõ là ta làm hư tổn đồ vật sao? Nhưng mà thằng này nói lẽ phải, nhất thời cũng đuối lý, nhưng hắn nói xem ra thằng này liên hệ với các vương công đại thần, cũng còn có một chút kinh nghiệm, ít nhất không có khom lưng khi thấy quyền quý, cũng có mấy phần khí phách. Nếu như hắn đã hứa hẹn thì trước hết cho hắn mang về phủ Trường An thì có là gì? Trước tạm tránh tai mắt đã, đến lúc đó cũng dễ làm việc.
Tần Tiêu nói:
– Nếu Bùi đại nhân nói như vậy thì bổn tướng cũng không ngăn cản nữa. Người, ngươi có thể mang về. Nhưng nếu như ta biết ngươi lạm dụng hình phạt, làm xằng làm bậy… Ngự Sử như ta đến lúc đó cũng không quản Bùi đại nhân rồi, khi đó cùng uống chút trà.