Vân Yến kéo kéo khóe môi, cũng không đáp.
Lại ngắm nhìn bình rượu trong tay một chút, sau một hồi cân nhắc Vân Yến mới mở nắp ra.
Một mùi hương làm nhân tâm thư thái quanh quẩn bên chóp mũi cô, chầm chậm lan ra cả người ccô.
Bàn tay mảnh mai đưa chai rượu lại gần mặt, một lần liền đổ vào miệng nhỏ. Dòng rượu ngọt ngào thơm mát chảy xuống cổ họng, có chút chát, nhưng ngọt vẫn là phần nhiều.
Sau khi uống một lần gần nửa bình, Vân Yến cảm thấy… chính là không cảm thấy gì, vẫn tỉnh táo ngồi im một chỗ.
“Ách… Vân Yến?” 333 cẩn thận thăm dò, đại khái là nó sợ cô say sẽ ảnh hưởng đến nhiệm vụ.
“Ừm, vẫn chưa say, chắc là do tửu lượng của ta quá cao.” Vân Yến xoa xoa cằm, khóe mắt mang theo ý liêu nhân.
“Ầy, Vân Yến, cô không nên uống nhiều.” 333 khuyên nhủ.
Vân Yến phẩy tay, tùy tiện đáp, “Chỉ là vài bình rượu, ta không thể say.”
Lại uống nửa bình còn lại, bình Hỗn Tích Hoa Luyến đầu tiên đã hết.
Vì mùi vị tương đối ngon nên Vân Yến lại uống một bình nữa.
Một bình nữa.
Lại một bình nữa.
Kế tiếp vẫn là một bình.
….
333 nhìn thấy thiếu nữ vẫn ngồi im một chỗ, nhưng tâm thái đã có gì đó khang khác, liền bất an lên tiếng, “Vân Yến? Vân Yến?”
Vân Yến đã uống tổng cộng mười bình Hỗn Tích Hoa Luyến, quá nhiều so với một linh hồn bình thường.
Tương truyền một ngụm say trăm năm, vậy mười bình thì mấy ngàn năm nhỉ? 333 thầm thì tính toán, rất nhanh liền ra kết quả.
Khoảng mấy trăm ngàn năm…!
Men rượu đã sớm thấm vào ngươi, len vào từng góc ngách trong cơ thể khiến cả người cô tỏa ra một mùi rượu nhàn nhạt.
Vân Yến chỉ cảm thấy dễ chịu buồn ngủ, cũng không cảm nhận được mình say.
Cô không thể say, vì thế Hỗn Tích Hoa Luyến chỉ tác động được chút ít, làm cho Vân Yến cảm thấy thư thái buồn ngủ mà thôi.
Vì cảm thấy gốc cây bên kia khá đẹp, Vân Yến chậm rì rì ngồi dậy bước đến gốc cây anh đào lạ kì kia sau đó an nhiên nằm xuống.
Giữa sân vườn nhỏ có một cây hoa anh đào xinh đẹp to lớn, những cành cây chầm chậm phát triển nhanh chóng với tốc độ mà mắt người cũng nhận ra.
Nằm bên cây anh đào, Vân Yến khép hờ đôi mắt, hơi thở dần bình ổn lại.
Thiếu nữ vận một thân tím nằm bên cây anh đào, ngũ quan diễm lệ, đôi mày như dáng núi mùa xuân, môi đỏ căng mọng, má trắng như tuyết lại không rõ nguyên nhân mà ửng chút hồng.
Tuy vẫn kiêu ngạo khí phách như cũ, nhưng dường như bây giờ thiếu nữ đã không phòng bị cho nên khi ngủ mới trông ngoan ngoãn như vậy.
Bóng người đoan chính phong nhã mang áo cà sa trắng muốt không biết từ lúc nào đã đứng đối diện cây đào cùng thiếu nữ.
Trên tay mang chiếc chăn vừa mới phơi xong, còn vươn mùi nắng, Khải Đồ nhu thuận đứng im, không lên tiếng gọi cô, cũng không lại gần.
Có lẽ nên nhắc nhở nữ thí chủ không nên trồng cây bừa bãi.
Khải Đồ nhìn sang cây hoa anh đào, lạnh nhạt mà mỉm cười, sau đó một lần nữa nhìn thiếu nữ, suy nghĩ một chút.
Bây giờ chỉ mới khoảng ba giờ chiều, nhưng nắng đã tắt dần, chỉ còn chút ánh sáng yếu ớt mang theo chút hơi lạnh chiếu vào tiểu viện này.
Đột nhiên thiếu nữ đối diện lại mở mắt, ánh mắt mang theo tính công kích chăm chú nhìn Khải Đồ, khiến cho Khải Đồ không khỏi giật mình.
“Hòa thượng bây giờ lại có sở thích nhìn người khác ngủ sao?” Vân Yến cong khóe môi, mỉa mai một câu.
“Thực xin lỗi vì đã mạo phạm ngài.” Khải Đồ ôn nhu nhận lỗi, đặt tấn chăn kia ở trước cửa phòng cô, sau đó ân cần nói, “Nữ thí chủ nếu lạnh, có thể dùng chăn ta đem đến.”
Sau khi Khải Đồ đi khỏi, Vân Yến mới khép hờ đôi mắt, miệng lẩm bẩm.
“Thật ân cần… đến mức phiền toái.”
Người xuất gia ấy à, họ yêu thương chúng sinh nhưng cũng vô tâm vô tình, lòng họ quan trọng nhất là Phật Tổ, quan trọng thứ hai cũng là Phật Tổ.
Họ tốt bụng, bao dung, muốn phổ độ chúng sinh, không ưa sát sinh, bàn tay trong sạch không bao giờ nhuốm máu.
Võ công cao cường, nhan sắc tuyệt thế, ôn nhu chính nghĩa lại còn là người xuất gia, loại *nhân thiết như Khải Đồ, nếu như không có nữ nhân quay quanh hắn thì 333 là đồ đần.
333: “…” Có cảm giác hình như mình cứ bị ai mắng.
Sẽ có nhiều phiền phức…
Hình ảnh mờ nhạt đột nhiên hiện lên trong đầu Vân Yến, bi thương mà âm trầm, nhưng cô còn chưa kịp nhìn rõ nó đã vụt tan biến mất.
*Nhân thiết: Hiểu sương sương thì chính là nhân cách, tính cách, phẩm chất của người đó ấy.
_
Tiểu hậu trường.
Tác giả: Quốc tế thiếu nhi vui vẻ! Nhân ngày quốc tế thiếu nhi, au sẽ cho mọi người nhìn ngắm sương sương hình tượng nhân vật Khải Đồ.
Hôm nay au sẽ ráng ra hai chương, một chương nữa chắc khoảng nửa đêm sẽ đăng, nếu không kịp thì để ngày mai, quà cho mọi người đó hihi. =))
Thiệt ra tìm nhiều ảnh lắm rồi mới thấy tấm ưng ý, nhưng vẫn chưa phải ưng ý nhất đâu…
