Một lượng không khí lớn ập tới khiến bản năng sống của con người trỗi dậy, Lam Yên vô thức hít sâu một hơi, rồi bị sặc, ho dữ dội, dòng máu trào lên não bộ lại dần dần chảy về.
Sau đó cô ta cảm thấy đau đớn, lạnh lẽo, và sợ.
Lam Yên nhìn Khương Tình, bò lùi về sau, bất lực dựa vào vách tường lạnh lẽo, không ngừng ho khan.
Xung quanh lập tức có vệ sĩ lao tới đỡ cô ta:
“Lucy tiểu thư, cô sao rồi?
Một tên vệ sĩ thân cận của Lam Yên gần như cúi rạp xuống, nét mặt vừa lo lắng vừa sợ hãi.
Lam Yên không để ý tên vệ sĩ, chỉ nhìn Khương Tình chằm chằm, khó khăn lắm mới ép được giọng ra khỏi cổ họng khô khốc:
“Chị… chị muốn giết em?”
Khương Tình lạnh lùng đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, câu nói này cũng chẳng thể khiến nét mặt băng lãnh thay đổi chút nào.
Tóc dài màu đen rủ xuống bên cần cổ tuyết trắng, trong đôi con ngươi màu nẫu sẫm là sát khí không chút che giấu.
Khương Tình không nhìn cô ta, xoay người bước nhanh ra cửa.
“Gọi Tô Thịnh.”
Lãnh đạm bỏ lại một câu cho Lam Thất, bóng dáng liền mất hút ngay cổng lớn Lam gia.
__________
Lúc này tại quán bar M.
Trải qua màn giày vò ấy, Bối Lạc cũng coi như đã hoàn toàn tỉnh rượu.
Cô ta nhìn chằm chằm đám người như hung thần hiểm ác trước mắt, tim đập thình thịch không thôi, sau đó ghé sát tới trước mặt Hạ Nhi, hạ thấp giọng:
“Tại sao bọn họ lại canh chừng cô? Không phải đã đưa người đi rồi sao?”
Hạ Nhi bật cười, liếc nhìn Nghiên Nghiên vẻ mặt đầy sát khí đang nhìn mình và Dương Tuyết Hy bị ấn người xuống đất.
“Ở đây đâu chỉ có một người muốn giết tôi.”
Giọng điệu Hạ Nhi như rít ra khỏi kẽ răng, bật ra câu nói này, sau đó điều chỉnh tư thế ngồi trên sofa, khi lên tiếng đã thoảng nhẹ như gió thổi, dáng vẻ lại thoải mái như lúc đầu:
“Nghiên Nghiên! Cô đây là muốn làm gì?”
Bối Lạc nhìn Nghiên Nghiên vẻ mặt phong hoa tuyệt đại, một thân đỏ thẫm đầy sát khí trước mặt, siết chặt lòng bàn tay, ướt đẫm.
Nghiên Nghiên cười lạnh, một nụ cười rất quỷ quái, ngữ khí thản nhiên:
“Mẹ cô đã khiến Dung Lạc không rõ sống chết, tất nhiên, tôi phải đòi lại chút lợi tức từ bà ta.”
Dứt lời, Nghiên Nghiên đứng dậy, chậm rãi từng bước đi đến trước mặt Dương Tuyết Hy, chiếc quạt xếp trong tay xuất hiện, giơ tới trước mặt bà ta, dùng đầu quạt nâng cằm bà ta lên, giọng điệu cợt nhả bất kham:
“Người phụ nữ này, trông mặt thì xinh đẹp cao quý, nhưng lòng dạ lại rắn rết hiểm độc, điên loạn không thể kiềm chế, một lòng muốn giết chết con gái ruột mình thân sinh.”
Nghiên Nghiên cười đến nghiêng ngả, quay đầu nhìn Hạ Nhi, cười cợt:
“Bà ta lại là mẹ ruột của cô. Hạ Nhi — cô thật đáng thương.”
Bối Lạc nghe thấy ngữ khí khinh thường đó, đáy lòng bỗng dâng lên một cỗ giận dữ, lớn giọng:
“Ý của cô là gì? Đừng có mở miệng nói chuyện bằng cái giọng khinh khỉnh coi thường người khác như thế.”
Hạ Nhi lại không hề suy suyển, giơ tay lên ra hiệu một chút với Bối Lạc, cô ngước mắt nhìn Nghiên Nghiên, giọng rất bình thản:
“Tôi không thể thay đổi được việc Dương Tuyết Hy là mẹ tôi.”
Hạ Nhi chống tay đứng dậy, bước tới trước mặt Nghiên Nghiên, lạnh giọng:
“Nhưng mà, Nghiên Nghiên! Nữ nhân này là mẹ tôi, thì thế nào? Một người mẹ điên thì sao chứ? Cuộc đời sinh ra không được phép chọn cha mẹ. Dù thế nào bà ta vẫn là mẹ tôi, cô không được dùng từ ngữ như vậy.”
Nghiên Nghiên nghe thấy, hơi sững người, sau đó nheo mắt quan sát lại cô lần nữa.
“Cô rõ ràng rất hận bà ta.”
Lời nói này mười phần khẳng định.
Hạ Nhi bật cười, cười nhẹ nhàng từ đầu đến cuối, hoàn toàn không chút do dự:
“Không sai. Nhưng nếu để bà ta bị người khác tuỳ ý đánh giết trước mặt mình. Tôi là phận làm con. Chuyện đó tất nhiên sẽ không thể để nó xảy ra. Cô nói xem, có phải không?”
Nghiên Nghiên vừa nghe xong câu ấy, lập tức vung tay tới siết chặt cần cổ Hạ Nhi, sau đó cô ta lại nghe thấy Hạ Nhi chậm rãi hỏi tiếp mấy câu trong cổ họng đang bị bóp nghẹt:
“Cô vòng vo như vậy để làm gì? Muốn giết tôi thì giết đi.”
Câu nói này khiến Nghiên Nghiên nghiến răng nghiến lợi, tắt lịm nụ cười, có lẽ cô ta không ngờ rằng Hạ Nhi lại nói thẳng ra như thế, các cơ trên gương mặt vì tức giận mà co giật giây lát, nhìn Hạ Nhi chằm chằm:
“Hạ Nhi! Sự xuất hiện của cô trên đời này đã hại chết Dung Lạc. Cô là điềm rủi, là khắc tinh duy nhất cản trở Dung Lạc. Tôi phải giết cô.”
Ngay lúc đó, một bóng trắng lấy tốc độ kinh hoàng lao tới, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, đã bắt được cổ tay đang siết cổ Hạ Nhi của Nghiên Nghiên, thủ pháp nhanh gọn dứt khoát vặn gãy cổ tay cô ta.
Chỉ nghe thấy tiếng ‘răng rắc’ giòn tan của xương bị gãy, toàn thân Nghiên Nghiên bị ném mạnh ra xa, đập mạnh vào tường phun ra một ngụm máu tươi.
Hạ Nhi thoát khỏi tay Nghiên Nghiên liền ngã quỵ xuống, dùng tay ôm lấy cổ họng ho khan không ngừng, ngước mắt nhìn nữ nhân bạo ngược đang nhìn cô.
“Tình…”
Khương Tình không nói gì, chỉ bước nhanh tới, một tay ôm chặt eo của cô kéo cô đứng dậy, một tay vén những lọn tóc lòa xòa trước trán cô:
“Có sao không? Tại sao ra đường không mang theo vệ sĩ? Lời tôi nói em đều bỏ ngoài tai cả rồi sao?”
Thái độ Khương Tình tuy ôn hòa nhưng ngữ khí sắc lẹm, câu nào câu ấy sắc như dao vậy.
Cô ngước mắt lên quan sát Khương Tình.
Chỉ thấy Khương Tình nhìn cô, vẻ mặt bình thản nhưng sắc mặt lại rất trắng.
Cô không kìm được lòng mình, lấy ngón út nhẹ nhàng vạch vạch lên lòng bàn tay Khương Tình, nhẹ giọng:
“Em xin lỗi, vì họp báo xong em liền chạy đến đây, không báo vệ sĩ đi theo. Là lỗi của em.”
Một giây sau, bàn tay cô bị Khương Tình nắm chặt, chặt đến mức bàn tay cô đau nhói.
Trái tim vốn dĩ như đang có sóng biển cuốn qua, theo nhiệt độ lòng bàn tay Khương Tình ấm áp truyền từ tay cô vào tận trong tim, thay đổi thành bình yên và an tâm.
Bối Lạc nhìn thấy Khương Tình, sắc mặt trong phút chốc trông không ổn cho lắm, rất nhợt nhạt.
Ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân rất gấp, Hương Vũ một thân chật vật chạy tới.
“Bối Lạc!” Giọng nói thất thanh lại tràn ngập lo lắng.
Hạ Nhi nhìn Bối Lạc đang sững người, liền nhẹ giọng:
“Tôi gọi cô ấy tới. Hôm nay giày vò cô đủ mệt rồi. Bối Lạc — theo Hương Vũ về đi.”
Bối Lạc liếc nhìn Hương Vũ, lại nhìn Khương Tình từ đầu tới cuối bước vào chưa từng cho mình một ánh mắt, bỗng hạ thấp đầu xuống, cười như không cười:
“Vậy tôi về trước.”
Hạ Nhi gật nhẹ đầu.
Bối Lạc xoay người rời đi, Hương Vũ gật đầu xem như chào hỏi rồi cũng lập tức đuổi theo phía sau Bối Lạc.
Sau khi Hương Vũ và Bối Lạc rời khỏi, Lam Tinh và Lam Thất cũng xuất hiện, dẫn phía sau là một đám vệ sĩ của Khương gia.
Hạ Nhi không nhìn tới Nghiên Nghiên đang oán độc đầy phẫn hận mình mình, cô xoay người đi đến trước mặt Dương Tuyết Hy, khuỵu một gối xuống, cánh tay đặt trên đầu gối, giọng cô nhẹ bẫng như gió lạnh tháng hai:
“Dương Tuyết Hy. Người giết ba tôi chính là bà. Bà giết chồng mình, còn muốn giết luôn đứa con mình hoài thai mười tháng sinh ra, bà có còn là con người không?”
Giọng cô rất khẽ, rất bình thản nhưng lại khiến Dương Tuyết Hy nổi điên.
Bà ta vùng vẫy muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của hai nam nhân to lớn phía sau, từng chữ điên cuồng gào thét:
“Mày giết. Là mày!!! Mày giết Hạ Thừa! Còn muốn giết cả tao. Mày là quái vật. Mày là quái vật.”
Không gian cô ngồi trở nên yên ắng trong khoảnh khắc, dường như chỉ một hơi thở cũng có thể nghe thấy.
Hạ Nhi bật cười, cười điên dại.
Nhiều lúc, cô cũng rất muốn phát điên.
Trong khoảng thời gian này, từ lúc nhận được những món đồ mà Dương Tuyết Hy gởi, hình ảnh của ba cứ hiện trong đầu óc của cô.
Những món đồ chơi ba tự tay làm.
Những cuộn video ba cô tự quay lại vào những ngày quan trọng, vào sinh nhật cô được tròn một tuổi.
Dòng chữ viết trong nhật ký những ngày ba cô được làm cha.
Cô đã từng có một gia đình, và đáng lẽ ra… nó là một gia đình đủ đầy, hạnh phúc.
Vậy mà thời khắc này, trước mặt cô vẫn là người thân, là người mẹ đã sinh ra cô, nhưng bà ta lại không khác gì kẻ thù.
Cô — lại không được phép hận.
Bởi vì mẹ cô điên rồi, sự điên rồ đó lại do tay một kẻ khác làm ra.
Kẻ đã phá huỷ hạnh phúc gia đình cô — Nhạc Kỷ Đồng.