Lịch sử là tấm gương, dù rất giống, nhưng ngươi không thể coi người trong gương mà đối đãi như người thực. Lịch sử là lịch sử. Lịch sử không phải là cuộc sống.
Trịnh Thiện Hành nghe thấy thế trầm ngâm hồi lâu, nói: “Nhưng tiền đề là chúng ta phải làm ra được loại trang phục mà ngươi nói.”
Hàn Nghệ nói: “Ta không phải đã nói rồi sao? Trong lòng ta đã có ý tưởng rồi. Đương nhiên, ngươi cũng đừng trông cậy vào một mình ta. Một mình ta thì năng lực có hạn thôi, còn phải tiếp thu ý kiến rộng rãi của quần chúng. Người không phải đã chiêu tốt rồi sao? Như vậy đi, ngươi để cho những người này mỗi người làm thử một cái túi vải nông phu, người làm tốt nhất sẽ nhận được phần thưởng. Chúng ta dựa vào đó để chọn ra một số nhân tài ở phương diện này, tạo thành phòng thiết kế, chuyên thiết kế quần áo. Đây mới là kế lâu dài.”
Mặc dù hắn có tri thức siêu việt ngàn năm lịch sử, nhưng não hắn cũng chỉ lớn như vậy, hơn nữa những kiến thức này vượt qua nghìn năm, chưa chắc đã có thể ứng dụng vào đương đại, hắn vẫn cần người đương đại giúp hắn. Hiện giờ hắn đã bồi dưỡng nhân tài chuyên nghiệp ở phương diện biên kịch, đạo diễn. Hắn quả thật không phải là một người chăm chỉ. Cho nên hắn hi vọng có thể bồi dưỡng ra thật nhiều phụ tá đắc lực, như vậy hắn liền nhẹ nhàng rồi.
Trịnh Thiện Hành gật đầu nói: “Nên như vậy.” Trong lòng thì nghĩ, chính mình có lẽ cũng nên áp dụng.
“Ngoài ra còn có vấn đề vải dệt!”
Hàn Nghệ lấy từ trong ngực ra một mảnh vải trắng, đưa cho Trịnh Thiện Hành, nói: “Trịnh công tử, ngươi xem có thể tìm được loại thực vật này không?”
Trịnh Thiện Hành tò mò tiếp nhận mảnh vải trắng vừa thấy, là một loại thực vật hơi giống hình trái tim. Gã quan sát kỹ một hồi, nói: “Ngươi tìm thứ này làm gì?”
Hàn Nghệ nói: “Ta từng thấy một số nhân sĩ nước ngoài mặc loại quần áo được dệt bằng loại thực vật này. Ta thấy khá đẹp, nhưng Đại Đường ta hình là vẫn chưa có loại thực vật này. Nếu chúng ta có thể tìm được loại thực vật này, hơn nữa còn chế tạo ra một loại vải đẹp từ nó, thì sẽ có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với xưởng quần áo chúng ta.”
Trịnh Thiện Hành gật đầu, đặt tấm vải vào trong ngực, nói: “Được, ra sẽ phái người đi hỏi thăm một chút.”
“Phiền ngươi rồi… Úi! Mùi gì vậy, thúi quá.”
Đang đi tới, bỗng ngửi thấy một mùi hôi thối bốc lên. Hàn Nghệ không khỏi bịt chặt mũi lại, nhìn xung quanh, phát hiện thấy họ đi tới một mảnh đất rộng lớn.
Trịnh Thiện Hành vừa rồi còn đang suy nghĩ vấn đề, không có chú ý, nghe Hàn Nghệ nói vậy, thì mới phản ứng lại, ngẩng đầu lên nhìn, nói: “Phía trước là một hồ nước thúi, vì vậy rất thúi.”
“Hồ nước thúi?” Hàn Nghệ sửng sốt nói.
Trịnh Thiện Hành gật đầu nói: “Bởi vì khu vực phía trước lõm xuống, một khi trời mưa xuống sẽ đọng nước, cứ vậy biến thành một hồ nước thúi. Hay là chúng ta quay về đi.”
“Chờ chút.”
Hàn Nghệ nhìn đông nhìn tây, phát hiện thấy nơi này cách đường lớn vào thành không xa, hơn nữa ở gần thành Trường An, mảnh đất lại trống trải, vị trí địa lý không tồi, môi trường xung quanh lại rất tốt, có sơn có thủy, xung quanh còn có không ít thôn xóm, duy chỉ có mảnh đất này là không có người sinh sống. Thế là liền bước nhanh tới trước, đến bên cạnh hồ nước thúi nhìn, sắc mặt cả kinh, hồ nước thúi này không phải là lớn bình thường nha, chí ít cũng khoảng chục mẫu, khắp nơi đều là nước bẩn.
“Hồ nước thúi này có gì đáng xem chứ?”
Trịnh Thiện Hành bịt mũi bước tới bên cạnh Hàn Nghệ, lòng đầy hiếu kỳ nói.
Hàn Nghệ không đáp mà hỏi lại: “Đất là này của triều đình sao?”
Trịnh Thiện Hành lắc đầu nói: “Đây là khu đất của Lý Tư Không.”
“Lý Tư Không? Là quan sao?” Hàn Nghệ nhíu mày nói.
Trịnh Thiện Hành kinh ngạc nói: “Ngươi ngay cả Lý Tư Không cũng không biết sao?”
Hàn Nghệ lắc đầu.
Trịnh Thiện Hành nói: “Khai quốc công thần của Đại Đường ta, đại thần phò tá Thánh Thượng, đại danh đỉnh đỉnh Từ Mậu Công, ngươi vậy mà không biết sao?”
Từ Mậu Công? Nghe quen tai nha! Hàn Nghệ bỗng kinh ngạc nói: “Từ Mậu Công trong Tùy Đường diễn nghĩa à?”
Trịnh Thiện Hành nói: “Tùy Đường diễn nghĩa?”
“Éc, ý của ta là, mấy đại anh hùng thời Tùy Đường.”
Hàn Nghệ nói xong sau lưng đã vã mồ hôi lạnh. Mảnh đất Trường An này quả nhiên là khác biệt, đi đâu cũng gặp phải danh nhân.
Từ Mậu Công rất nổi tiếng trong Tùy Đường diễn nghĩa nha, cũng chính vì vậy, Hàn Nghệ mới nhận ra được Từ Mậu Công này. Chẳng qua lúc này Từ Mậu Công đã đổi tên thành Lý Tích, được Lý Thế Dân ban cho quốc họ (họ Lý). Địa vị lớn tới mức không nghĩ cũng hiểu, là một trong bốn đại thần phụ tá đương thời. Mặc dù thế lực trong triều không bằng Trưởng Tôn Vô Kỵ, nhưng trên mặt danh nghĩa thì ngang nhau. Hiện giờ người có thể tề danh cùng Trưởng Tôn Vô Kỵ quả thực là lông phượng sừng lân đó.
Trịnh Thiện Hành gật đầu, đối với chuyện này cũng không suy nghĩ nhiều.
Hàn Nghệ nói: “Nhưng miếng đất lớn như vậy, Lý Tư Không lại bỏ không vậy sao?”
Trịnh Thiện Hành nói: “Địa thế ở đây không được tốt, không để không như vậy, thì còn có thể làm gì chứ?”
Hàn Nghệ đảo đảo tròng mắt, hừ một tiếng nói: “Bỏ không như vậy, không bằng bán luôn đi.”
Trịnh Thiện Hành nói: “Vậy cũng phải có người muốn đã nha, đây chính là một hồ nước thúi, ai mà mua chứ, huống chi người Lý gia cũng không thiếu chút tiền này.” Nói xong, gã đột nhiên hồ nghi liếc nhìn Hàn Nghệ một cái, nói: “Hàn tiểu ca, ngươi không phải là muốn mảnh đất này đó chứ?”
“Hả?”
Hàn Nghệ ngẩn ra, cười nói: “Ta cần hồ nước thúi này làm gì, cá cũng bị chết đen rồi đó. Đi, đi thôi, đi về thôi, oa, thật là thúi chết mất.”
Quay trở về Phượng Phi Lâu, Hàn Nghệ liền gọi Lưu Nga tới, hỏi: “Lưu tỷ, ngoại ô thành nam có một hồ nước thúi, tỷ có biết không?”
Lưu Nga đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó gật đầu nói: “Chuyện này ta biết, của Lý Tư Không đấy.”
Hàn Nghệ hiếu kỳ nói: “Tỷ biết cặn kẽ chuyện này không?”
Lưu Nga cười nói: “Chuyện này mọi người đều biết. Năm đó Lý Tư Không lãnh binh xuất chinh phương bắc, lập được đại công, vì vậy Thái Tông Thánh thượng đã thưởng khu đất này cho Trần gia, trong đó bao gồm hồ nước thúi này. Nhưng vì cái hồ nước thúi này, mà mọi thứ xung quanh cũng bỏ hoang theo. Bất quá Lý Tư Không cũng không để bụng, cũng chưa từng có một câu oán hận nào. Mãi tới sau này có một vị quan khác đem chuyện này nói cho Thái Tông Thánh thượng. Thái Tông Thánh thượng sau khi biết chuyện, liền tự trách thật sâu, định phong thưởng cái khác, nhưng Lý Tư Không lại từ chối, hơn nữa còn khẩn cầu Thái Tông Thánh thượng đem những chỗ đất tốt phân cho gia quyến của những tướng sĩ tử trận. Chuyện này khi ấy cũng từng được bàn tán xôn xao đấy.”
“Hóa ra là như vậy.”
Hàn Nghệ gật đầu, thầm nghĩ, tin tức này tám chín phần mười là do Lý Tích tự tung ra.
Lưu Nga hỏi: “Ngươi hỏi chuyện này làm gì?”
Hàn Nghệ nói: “Ta muốn mua mảnh đất này.”
“Hả?!”
Lưu Nga kinh ngạc hỏi: “Ngươi mua một hồ nước thúi làm gì?”
Hàn Nghệ nói: “Chuyện này về sau tỷ sẽ biết. Tỷ lập tức qua chỗ Lý Tư Không hỏi thử xem.”
Lưu Nga gật đầu, nói: “Vậy để ta đi hỏi xem.” Lúc này nàng đã mù quáng tin vào Hàn Nghệ rồi.
Hàn Nghệ bỗng gọi nàng lại, nói: “Từ từ đã, như vầy đi, tỷ tìm một người tới hỏi, chỉ cần không cần lấy danh nghĩa Phượng Phi Lâu hỏi mua là được.”
Lưu Nga nói: “Đây là vì sao?”
Hàn Nghệ nói: “Hiện giờ Phượng Phi Lâu chúng ta đang lúc nổi bật, lại vừa mới mua cả hẻm Bắc, hiện giờ chắc chắn đã có người phản ứng lại rồi, cho rằng chúng ta đang ở phía sau âm thầm thao túng, cho nên lúc này phải khiêm tốn một chút. Nhưng người mà tỷ tìm, nhất định phải đáng tin cậy.”
Lưu Nga khó xử nói: “Nhưng… nhưng đối phương là Lý Tư Không đó. Nếu đến lúc đó ông ta biết là chúng ta âm thầm cho người đi mua, thì sẽ không tốt lắm.”
Hàn Nghệ nói: “Người ta đường đường là Tư Không, làm sao để ý mấy chuyện cỏn con này, tỷ nói như vậy mới là không hay đó. Dù sao thì khu đất đó ông ta cũng không định dùng tới. Ta đây đang làm việc tốt, để hoàn cảnh quanh đó càng tốt hơn, để cho sự ban thưởng của Thái Tông Thánh thượng càng có ý nghĩa hơn, cho nên không sao, không sao cả, tỷ cứ đi đi.”
Lưu Nga nghe hắn nói như vậy cũng không tiện nói thêm gì nữa. Dù sao thằng này ngay cả Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng dám lợi dụng mà, bèn nhanh chóng lui xuống.
Nàng vừa đi, Hàn Nghệ liền rung đùi đắc ý: “Ta cmn thật đúng là ngu mà, chơi mấy cái nghệ thuật làm gì chứ, tốn công vô ích, làm bất động sản không sảng khoái hơn sao, lợi nhuận cao, rủi ro thấp. Uổng cho ta đang sống trong thời đại xây nhà cũng có thể phát tài mà. Quả thực là quá gà! Cũng không biết tên Trịnh Thiện Hành kia có nhìn ra manh mối gì không. Tên đó muốn tiền đến phát điên rồi, ngộ nhỡ để gã biết, nói không chừng sẽ tới đoạt sinh ý của mình nha.”