Liễu Ỷ La cúi đầu rơi lệ…
Buổi tối, trong mật thất.
Chủ nhân mật thám Phù Tang thành Thiên Khải đang viết thư:
Thất hoàng tử Bắc Lương gặp thích khách, thích khách trà trộn vào đội thị vệ Đại Lương, thất hoàng tử hiện giờ không có vấn đề gì lớn.
Thành Thiên Khải.
Sáng hôm sau, Nhất Đằng Lập Nhân đi đến phòng Lãnh Thiên Minh.
“Thất hoàng tử đã xử lý xong chuyện của ngài chưa, mấy hôm nay cũng đã cho ngài gặp vài vị đại thần, sắp tới thời gian kế hoạch của chúng ta rồi, có phải đến lúc ngài nên đi rồi không?”
Lãnh Thiên Minh nghĩ một chút rồi đáp: “Được, hai ngày nữa thương thế ổn, ta sẽ lên đường”.
Dùng bữa trưa xong, Lãnh Thiên Minh thì thầm với Liễu Ỷ La: “Chiều cùng ta ra ngoài một chuyến, ta có chuyện cần nói với cô”.
Liễu Ỷ La thắc mắc nhìn hắn, sau đó khẽ gật đầu.
Tửu lâu cạnh sông Minh Hà, ba lầu trên cùng đã được bao trọn, người ngoài không thể vào nữa, mà ở nơi đó, một vị công tử anh tuấn đang ngồi đợi.
“Thiên Minh ca ca, huynh tới rồi, vết thương của huynh không sao chứ?”, vị công tử kia cười nói.
Liễu Ỷ La kinh ngạc nhìn người kia, Lãnh Thiên Minh thì mỉm cười đáp: “Ta không sao, Ỷ La, đừng sợ, đây là công chúa Đại Lương, trong hai ngày ta không ở đây, muội ấy sẽ chịu trách nhiệm cứu cô ra ngoài”.
Lãnh Thiên Minh lại quay sang nói với Hiên Vũ Ngọc Nhi: “Ngọc Nhi, đây là người ta nói với muội, đợi khi ta đi, phải nhờ muội rồi”.
Hiên Vũ Ngọc Nhi mỉm cười nói với Liễu Ỷ La: “Ừm, tỷ tỷ thật xinh đẹp nha”.
Liễu Ỷ La cũng mỉm cười: “Dân nữ bái kiến công chúa”.