Chính sự nuông chiều của ông ta đã khiến Mục Chấn ngang ngược từ nhỏ, coi thường tất cả mọi người.
Sau khi bị Mục Chấn quát, các chủ gia tộc đều mở to mắt nhìn con mình.
“Đi lấy cho tôi một ống sắt đến đây!”
Mục Chấn bảo vệ sĩ sau lưng mình.
Vệ sĩ kia nhanh chóng cầm một tuýp sắt tới.
Mấy cậu ấm nhà giàu đều sợ ngu người, Mục Chấn đang định chơi ác rồi đây!
“Rầm!”
Mục Chấn không nói gì thêm, vung tuýp sắt đập mạnh vào tay Vương Kỳ.
Sau tiếng nứt xương giòn giã, tay Vương Kỳ đã gãy.
“Á…”
Ngay sau đó, trong phòng riêng tràn ngập tiếng hét của Vương Kỳ.
“Hờ, mới bắt đầu mà mày đã không chịu được rồi à? Vừa nãy mày đánh hăng nhất, ông đây phải đập gãy tay chân mày!”
Mục Chấn xoay cổ tay rồi tiến lên một bước, đập vào cánh tay còn lại của Vương Kỳ.
“Á… Bố ơi, đau chết mất, cứu con, á…”
Vương Kỳ vừa cầu cứu bố mình vừa giãy dụa né tránh.
Hai vệ sĩ bước đến, ấn chặt Vương Kỳ xuống đất.
Mục Chấn không hề nương tay, đánh rất ác.
Tay chân của Vương Kỳ nhanh chóng gãy hết, hắn ta đau tới mức ngất đi.
Còn bố hắn thì tận mắt nhìn cả quá trình, không dám hó hé nửa lời.
Không phải ông ta không muốn, mà là không dám!
Khi thấy cảnh tượng này, mấy cậu ấm nhà giàu khác đều run bần bật.
Họ nhìn về phía bố mình, trong mắt tràn ngập sự cầu xin.
Nhưng bố họ cũng không nói đỡ, mà lại ra hiệu cho họ chịu đựng một mình.
“Anh Hào, xin anh cứu bọn em, bọn em… bọn em đến đây vì anh mà, anh giúp bọn em với”.
Khi thấy Mục Chấn đi về phía mình, một cậu ấm nhà giàu sợ hết hồn, vội cầu xin Trần Anh Hào.
“Đúng thế, anh Hào, anh là người thừa kế của gia tộc quyền quý bậc nhất Châu Thành, chẳng phải anh vừa nói anh có thẻ hội viên Vàng của nhà hàng Bắc Viên Xuân, do chủ gia tộc họ Mục – Mục Đông Phong đích thân tặng ư? Anh mau giúp bọn em với! Bọn em không muốn bị tàn tật!”
Những người khác cũng thi nhau cầu khẩn.
Sắc mặt Trần Anh Hào vô cùng khó coi, nếu anh ta ngó lơ thật thì có lẽ tất cả các gia tộc ở đây sẽ xa lánh nhà họ Trần mất.
“Này người anh em, vừa nãy chỉ là hiểu lầm, cậu đã đánh một người tàn tật, chắc cũng hả giận rồi chứ? Xin nể mặt Trần Anh Hào tôi mà tha cho mấy người này!”
Rốt cuộc Trần Anh Hào cũng bước lên trước, thản nhiên nói với Mục Chấn.
“Thẻ hội viên Vàng ở Bắc Viên Xuân của anh là do Mục Đông Phong đích thân tặng thật à?”
Mục Chấn bỗng hỏi Trần Anh Hào.
Trần Anh Hào không biết Mục Đông Phong đang ở đây, thấy đối phương không đánh nữa, anh ta cứ tưởng hắn đã sợ.
Thế nên anh ta ngạo nghễ nói: “Đúng thế, thẻ Vàng của tôi là do chủ gia tộc họ Mục – Mục Đông Phong đích thân tặng!”
Trần Anh Hào vừa dứt lời, mấy chủ gia tộc ở Châu Thành đều nhìn anh ta với vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
“Ồ! Móc nối giỏi đấy nhỉ! Ngay cả chủ gia tộc họ Mục cũng phải đích thân tặng quà cho anh!”
Mục Chấn bỗng nở nụ cười như ác ma, đi về phía Trần Anh Hào: “Không biết người anh em đây họ gì?”
Trần Anh Hào lập tức cảm thấy rất hãnh diện, tinh tướng chỉnh lại cổ áo mình rồi ngạo nghễ nói: “Tôi là Trần Anh Hào, đến từ nhà họ Trần ở Châu Thành!”
“Vậy anh biết ông ấy là ai không?”
Mục Chấn bỗng thấy hơi tức cười, bèn chỉ về phía bố mình rồi hỏi Trần Anh Hào.
Trần Anh Hào nhíu mày, cảm thấy hơi sai sai nhưng vẫn lắc đầu: “Chẳng phải đó là bố cậu à?”
“Vậy anh biết ông ấy tên gì không?”
Mục Chấn mỉm cười, cảm thấy ngày càng thú vị.
“Tôi không biết, cho hỏi đây là?”
Trần Anh Hào ngờ vực hỏi.
“Ông ấy họ Mục, tên Đông Phong, đến từ nhà họ Mục ở tỉnh lỵ! Anh nói xem ông ấy là ai?”
Mục Chấn nở nụ cười tà ác.
– —————————
.