Bọn họ một người là Triệu Tử Vân con trai Triệu Hùng của nhà họ Triệu, một người là thánh nữ Nam Cung Tử Nguyệt của Nam Cung Thế Gia.
Triệu Tử Vân giống như một thư sinh nho nhã, Nam Cung Tử Nguyệt trông có phần tinh nghịch khiến những người quan sát trận chiến chợt có cảm giác cả hai người rất xứng đôi.
Khai chiến!
Đạo Huyền Chân Nhân lên tiếng rồi lùi ra khỏi chiến đài.
Thế nhưng cảnh tượng giao chiến lại không hề diễn ra. Nam Cung Tử Nguyệt chớp mắt nhìn Triệu Tử Vân từ đầu tới chân, càng nhìn càng ưng mắt, cô nhìn chăm chú đến mức khiến Triệu Tử Vân cảm thấy không được tự nhiên.
“Huynh có thê tử chưa?”, Nam Cung Tử Nguyệt sáng mắt nhìn Triệu Tử Vân.
“Cái này…”, Triệu Tử Vân há hốc miệng, vẻ mặt bất ngờ.
“Đây…”, không chỉ Triệu Tử Vân mà vẻ mặt của những người xem trận chiến cũng hết sức kì lạ.
“Rốt cục là có chưa?”, không nghe được đáp án chính xác từ Triệu Tử Vân, Nam Cung Tử Nguyệt vẫn chớp mắt nhìn cậu nhóc.
“Chưa…chưa”
“Vậy thì lấy ta nhé?”
Ôi trời!
Khụ, khụ…!
Một câu nói của Nam Cung Tử Nguyệt khiến cho người của nhà họ Nam Cung thốt lên kinh ngạc, những người quan sát xung quanh cũng bất giác phun ra ngụm nước trà.
Làm gì thế chứ? Làm quen sao? Đây là trận so tài tam tông đấy, có thể tập trung một chút không?