Hứa Trúc Linh nghe xong, tim cô run rẩy kịch liệt.
Anh ấy là người trọng tình trọng nghĩa, anh em song sinh của mình mất, trong lòng chắc chắn không dễ chịu gì.
Cô cũng không ngờ rằng, người cứ thế mà chết đi, vậy Chu Đình phải làm sao?
Cô ngồi ở trước giường, năm chặt lấy tay ạnh.
Anh ngủ vẫn luôn không được an giấc, lông mày cau chặt, xem ra là mơ thấy điều gì không tốt.
Cô từ từ vuốt nhẹ chỗ hai đầu lông mày của anh, bàn tay nhỏ xoa nhẹ trán anh, hi vọng anh có thể thoải mái một chút.
Cố Thành Trung ngủ đến tận trưa ngày hôm sau, mà cô thì vẫn một bước cũng không rời, ngồi trong phòng ngủ.
Thấy Cố Thành Trung tỉnh lại, Hứa Trúc Linh vui vẻ cực độ.
“Cuối cùng anh cũng tỉnh lại, anh đã ngủ rất lâu rồi đấy. Có đói không, em mua cho anh chút đồ ăn nhé?”
“Không cần đâu, lên đây đi, nằm với anh”
Anh võ vị trí bên cạnh mình, lập tức Hứa Trúc Linh cởi giày lên giường, ôm chặt lấy anh.
Cô biết, bây giờ anh cần cô bầu bạn.
Đầu nhỏ của cô cọ vào lồng ngực anh, lắng nghe tiếng tim đập vững vàng.
“Anh có tin Phó Lâm đã chết rồi không?”
“Không tin.”
Hai chữ này được thốt ra mà không cần suy nghĩ, không chút do dự, ngữ khí rất kiên định.
“Vậy có cần mời Dương Nguyệt đến tính toán một chút không?” “Không cần.
có thể là do tâm điện cảm ứng của song bào thai, anh vẫn cảm thấy em ấy còn sống, cho dù xương cốt không còn, hiện trường chắc chắn vẫn còn lại vết máu, thi thể, cho dù là quần áo rách bằng cái rắm! Cho dù có đứng trước mặt cô ta, tôi cũng dám nói như thế.”
“Vậy sao? Tôi đến rồi đây, cô đứng trước mặt tôi nói đi.”
Đúng lúc này, sau lưng phát ra một tiếng “bang”.
Chu Đình đi đến, một chân dẫm lên cái ghế trước mặt, ném quyển sách lên mặt bàn. Lời vừa nói ra, cả lớp yên lặng.