– Hắn làm sao vậy? Diệp Tinh Hàm nghi hoặc nhìn Dương Khai hỏi, không hiểu vì sao tên tiểu nhị này lại kích động như vậy.
Dương Khai liền nói: – Trước đây ta đã từng luyện chế đan dược ở Linh Đan Phường này mấy tháng.
– Thì ra là thế.
– Đi vào thôi. Dương Khai ra hiệu, hắn phát hiện ra sau khi tiểu nhị kêu lên, mấy vị khách nhân đang mua linh đan bên trong đều nhìn lại với ánh mắt cổ quái, Dương Khai liền nói với Diệp Tinh Hàm một câu rồi bước thẳng vào bên trong.
Đi qua phòng lớn, vẫn còn chưa tới bên trong, phía trước hắn đã hiện ra một tên mập tuổi chừng bốn mươi, mặt béo núc, bụng căng tròn.
Hiển nhiên đây chính là chưởng quỹ mới của Linh Đan Phường, Nhâm chưởng quỹ. Hắn cũng giống như Khang Tư Nhiên trước kia, đều chỉ có tu vi Hư Vương tam tầng cảnh.
Tên mập vừa lau mồ hôi trên trán vừa vội vàng nói:
– Dương đại sư đâu?
Dứt lời, ngẩng đầu lên nhìn liền thấy được Dương Khai, hắn vội vàng ôm quyền nói: – Linh Đan Phường Chu Phúc bái kiến Dương đại sư, không kịp nghênh đón từ xa, mong đại sư thứ tội.
Dương Khai ôm quyền đáp lễ lại, cười nói: – Là Dương mỗ không mời mà tới, Chu chưởng quầy khách khí rồi!
Hai người vừa mới nói một câu, lại có hai vị từ hậu đường chạy vọt ra, kêu toáng lên:
– Dương đại sư đâu, vị nào là Dương đại sư?!
Một người trong đó nhìn quanh một vòng, trong nháy mắt ánh mắt liền dừng lại trên người Dương Khai, khẽ quát: – Ngài chính là Dương đại sư sao?
Dương Khai nhìn hắn, thấy người này đầu tóc rối bù, hốc mắt sâu hoắm, con ngươi tràn đầy tơ máu, dường như đã rất lâu rồi chưa từng nghỉ ngơi qua. Chẳng những người này như vậy, mà… từ trên người hai người này, Dương Khai ngửi thấy một mùi đan dược thoang thoảng.
Dương Khai lập tức sáng tỏ bọn họ là ai, liền mỉm cười, nói:
– Đại sư thì không dám nhận, chính là Dương mỗ.
Hai người nghe vậy, hai mắt lập tức sáng ngời, nhìn Dương Khai chằm chằm, rồi đồng loạt ôm quyền nói: – Bái kiến Dương đại sư.
– Hai vị khách khí rồi. Dương Khai mỉm cười, chuyển hướng về phía Chu Phúc nói: – Chưởng quỹ, chúng ta có thể vào bên trong nói chuyện hay không…
Hắn nhìn xung quanh, chỉ thấy đang mấy vị khách nhân mua đồ trong cửa hàng đều nghi hoặc nhìn lại, đang tự hỏi không biết Dương Khai là vị đại nhân vật nào mà lại khiến đám người chưởng quỹ Linh Đan Phường đối đãi trịnh trọng như vậy.
Chu Phúc lúng túng nói: – Là Chu mỗ sơ sót, Dương đại sư, mời bên này!
– Dương đại sư, mời! Hai người kia cũng vội vàng tách ra hai bên, tỏ ra hết sức cung kính.
– Dâng trà dâng trà, loại trà tối thượng hạng! Chu Phúc nói rồi, liền đạp tên tiểu nhị đang hóng hớt một đá, tên tiểu nhị vội vã chạy đi.
Không bao lâu, trong mật thất hậu đường, Dương Khai ngồi xuống, Diệp Tinh Hàm như một hộ vệ đứng ở phía sau hắn, đám người Chu Phúc cũng đều đứng ở bên cạnh.
– Mấy vị cũng ngồi đi. Dương Khai đưa tay ra hiệu nói.
– Không không không, trước mặt Dương đại sư, ta nào có tư cách ngồi chứ, ta đứng là được rồi. Chu Phúc vội vàng xua tay.
– Đúng vậy, đúng vậy!
– Quỳ cũng được a! Hai người kia cũng tranh nhau nói, chọc cho Diệp Tinh Hàm cười khúc khích, không biết vì sao mà Dương Khai có mặt mũi to lớn ở chỗ này như thế.
Dương Khai cũng không miễn cưỡng bọn họ, chỉ nói: – Khang chưởng quỹ, gần nhất có tin tức gì không?
Vẻ mặt Chu Phúc nghiêm lại, nói: – Khang chưởng quỹ nhiều lần truyền tin cho ta, hỏi thăm tình hình Dương đại sư gần đây, Chu mỗ xấu hổ, vẫn không thể diện kiến được Dương đại sư, cũng không nghe được bất cứ tin tức gì. Cũng may khoảng thời gian trước, có tin tức từ Tứ Quý Chi Địa truyền ra, mới để cho Chu mỗ có cái để hồi báo lại.
Dương Khai nói: – Khang chưởng quỹ có lòng, hiện tại hắn sao rồi?
– Khang chưởng quỹ rất khỏe, hơn nữa nghe nói một thời gian nữa hắn sẽ trở về Phong Lâm Thành.
Dương Khai biến sắc, nói:
– Là do chuyện của phân bộ sao?
Chu Phúc nói: – Dương đại sư quả nhiên tin tức linh thông, chính là vì chuyện phân bộ. Tử Nguyên Thương Hội quyết định bố trí một phân bộ ở Phong Lâm Thành, mà Khang chưởng quỹ kinh doanh ở chỗ này đã nhiều năm, nhân mạch rộng rãi, từ đây, hắn cũng có thể thuận lợi triển khai các kế hoạch khác.
Dương Khai cười nói: – Khang huynh này thật là vất vả mà.
Trước đó Phong Lâm Thành không lên đài được, cho nên sau khi Khang Tư Nhiên tấn cấp liền bị điều đi. Nhưng chỉ ngắn ngủi mấy năm, Phong Lâm Thành hiện tại đã có tư cách trở thành một thành lớn, Tử Nguyên Thương Hội lại triệu hồi Khang Tư Nhiên trở lại, hiển nhiên là tín nhiệm năng lực của hắn. Chắc chắn Khang Tư Nhiên có thể vì vậy mà thu lợi vô số, địa vị tăng cao.
Trên thực tế cũng chính xác là như thế, Khang Tư Nhiên đã ở chỗ này biết bao năm, có quan hệ mật thiết với phủ thành chủ và các đại gia tộc. Nếu nói về việc trấn giữ quản lý phân bộ Phong Lâm Thành, Khang Tư Nhiên đúng là lựa chọn tốt nhất.
Nói chuyện phiếm một hồi, Dương Khai mới chuyển đề tài nói: – Chu chưởng quầy, lần này ta tới Linh Đan Phường là có một chuyện muốn nhờ Chu chưởng quầy hỗ trợ.
Chu Phúc mặt đỏ bừng, trầm giọng nói: – Dương đại sư có gì sai bảo cứ nói, Chu mỗ nhất định núi đao biển lửa quyết không chối từ.
– Ha ha, không có nghiêm trọng như vậy. Dương Khai cười, phất tay áo nói: – Ta chỉ muốn mua ít đồ, ừm, Vô Tương Huyền Thảo, Chu chưởng quầy hẳn biết chứ?
– Vô Tương Huyền Thảo? Chu Phúc nhướng mày nói: – Thứ này dĩ nhiên Chu mỗ biết, Linh Đan Phường còn tồn kho một ít, nếu Dương đại sư cần, Chu mỗ làm chủ tặng ngài.
Dương Khai lắc đầu nói: – Số lượng Linh Đan Phường cất giữ e là không đủ.
Chu Phúc nói: – Đại sư cần rất nhiều sao?
– Càng nhiều càng tốt!
Chu Phúc nói: – Vậy Chu mỗ liền phái người ở trong thành thu thập một phen, nhất định không để Dương đại sư thất vọng.
– Làm phiền Chu chưởng quầy. Dương Khai ôm quyền nói.
Chu Phúc cười nói: – Dương đại sư khách khí rồi, năm đó ngài đã cứu vớt Linh Đan Phường, ngài cũng coi như một nửa là người Linh Đan Phường rồi, chút yêu cầu nhỏ này sao Chu mỗ có thể không làm thỏa đáng được chứ.