Những tên giáp sĩ màu bạc còn lại, hình thể tức thì tăng lên gấp đôi, đứng trên hư không, nhưng động tác của chúng trong chốc lát lại bỗng trở nên nhanh như điện, sau mấy lần nhảy lên đã xuất hiện ở phụ cận hư không chỗ Hàn Lập đang đứng, tay cầm binh khí không chút khách khí đánh về phía Hàn Lập.
Chỉ thấy nào là kiếm,đao,giáo hiện ra, từng đạo kiếm khí nhọn như lưỡi dao hùng hổ cuốn về phía Hàn Lập.
Trên mặt Hàn Lập hiện ra vẻ khinh thường, nói một câu ” chút tài mọn “, một tay cùng lúc vung lên phía trước người.
Một vầng trăng tối tăm mờ mịt thoáng cái hóa thành một màn sáng màu xám hiện lên chắn phía trước người.
Những kiếm khí hình lưỡi dao đang hùng hổ từ phía trên chém xuống, vầng trăng mờ chớp lên liên hồi, toàn bộ đều chui vào trong đó một đi không trở lại, không hề truyền ra tiếng động gì khác thường.
Tuy nhiên lúc này, những giáp sĩ màu bạc thân hình trở nên mơ hồ, tất cả chúng đều thuấn di một cái tới gần Hàn Lập trong gang tấc, các loại binh khí chém xuống nhanh như thiểm điện.
Đao kiếm chưa chạm vào thân thể, từng mảnh hàn quang lạnh lẽo đã đi trước chém xuống, trông như thể chuẩn bị mạnh mẽ chém màn sáng màu xám ra làm đôi vậy.
Hàn quang trong mắt Hàn Lập chợt lóe lên, không thấy hắn có bất cứ cử động gì, trước người mây xám ngưng tụ như hóa thành thực thể liền đem những hàn quang này bắn ngược trở lại.
Thanh âm ông ông từ màn sáng màu xám vang lên, lập tức hóa thành một con sóng lớn rộng vài trục trượng tỏa xuống phía dưới.
Những tên giáp sĩ màu bạc kia phản ứng cũng không hề chậm, đem binh khí quét ngang một cái rồi bắn trở về phía sau.
Nhưng quang ảnh làn sóng màu xám chợt ngưng tụ, chằng chịt những tia sáng liền từ giữa con sóng bắn ra, lóe lên một cái, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai xuyên thủng qua thân thể những tên giáp sĩ màu bạc, sau đó xoay tròn một cái, đem những giáp sĩ màu bạc này trói chặt lại.
Cơn Sóng lớn màu xám cuốn xuống, liền đem tất cả những tên giáp sĩ này bao phủ trong đó không còn chút phản kháng nào nữa.
Phía xa, lão già họ Dịch thấy vậy, trong mắt hiện lên hung quang, bỗng há miệng phun ra một đoàn tinh khí lên trên quyển trục, lập tức bảo vật này điên cuồng quay tròn liên tục.
Cùng lúc đó, những giáp sĩ màu bạc bị vòng sáng bảo vệ mờ mịt vây khốn bỗng nhiên toàn thân sáng ngời, tản phát ra khí tức bạo liệt cực kì kinh người.
Khí tức cuồn cuộn từ trong vầng trăng mờ điên cuồng phát ra, dường như muốn đem màn sáng xung quanh xé rách.
Trong mắt Hàn Lập hiện ra một tia ngoài ý muốn, một bàn tay trong tay áo mở ra, năm ngón tay hướng về màn sáng màu xám phía hư không nhấn xuống một cái.
Một tiếng “Oanh” trầm đục vang lên.
Hào quang bạo liệt bên trong bị một cỗ sức mạnh không gì cản nổi ép xuống, hào quang lập tức trở nên ảm đạm rồi hóa thành những điểm sáng bạc tán loạn biến mất.
Hàn Lập lúc này mới nhìn lướt qua phía trên bầu trời, chỉ thấy Phệ Linh Hỏa Điểu đang cùng Tử Sắc Khổng Tước cắn xé nhau.
Cả hai bọn chúng đều không phải thân thân thể thực sự, cộng thêm đều sử dụng một loại Linh Diễm huyền diệu. Nếu muốn phân thắng bại chính thức, xem ra không phải là việc trong thời gian ngắn có thể làm được.
Hai mắt Hàn Lập hơi nhíu, đem ánh mắt thu hồi lại, tiếp đó hướng tới lão già phía xa nói một câu lạnh như băng:
” Loại thủ đoạn nhỏ này, đạo hữu vẫn là không nên dùng thì hơn. Nếu các hạ đã không muốn dùng thần thông chính thức, vậy thì tiếp một kích của Hàn mỗ rồi nói sau. “
Vừa dứt lời, Hàn Lập một tay bấm niệm pháp quyết, sau lưng kim quang lóe lên, hiện ra Pháp Tướng ba đầu sáu tay màu vàng.
Pháp Tướng này vừa ngưng tụ, ba cái đầu phía trên đồng thời trợn to hai mắt, sáu cánh tay mơ hồ một cái, từng cánh tay đều đánh về phía hư không.
Tiếng nổ mạnh ” ầm ầm ” như sấm phát ra trong không trung.
Sáu đoàn kim quang từ bên trên Pháp Tướng bắn ra, chớp động một cái liền biến thành sáu cái Quang Cầu** màu vàng đường kính lớn hơn một trượng.
Tiếng rít nổi lên, sáu cái quang cầu hung hổ đập tới lão già họ Dịch bên kia.
Lão già họ Dịch thấy vậy, hừ lạnh một tiếng, ngón tay không chút do dự điểm về phía hư không.
Sau lưng hắn đông đảo những tấm gương màu vàng vù vù một tiếng, mặt gương lóe lên, từ mỗi tấm gương phun một sợi tơ vàng rất nhỏ.
Những sợi tơ vàng chằng chịt tụ lại trước mặt lão già, hóa thành một tấm lưới cực lớn.
Lão già thúc giục pháp quyết, tấm lưới khổng lồ run rẩy một cái, liền hướng phía sáu cái Quang Cầu đón đầu lao đi, những sợi tơ vàng đều tản ra hào quang chói mắt, dường như chúng muốn đem tất cả quang cầu hốt gọn một mẻ.
Tuy nhiên ngay trước khi tấm lưới khổng lồ cùng quang cầu tiếp xúc, trog chốc lát, Hàn Lập ở phía đối diện quát ra một tiếng ” Động Tuyền Kim Quang “, ngón tay cùng lúc điểm về phía xa một cái.
Lúc này, sáu cái Quang Cầu màu vàng lắc lư một cái, chợt mơ hồ hợp nhất lại thành một thể, hóa thành một cái vòng xoáy vàng rực.
Vòng xoáy này vừa xuất hiện, tức thì xoay tròn lên, từ trung tâm bay ra vô số phù văn năm màu, đồng thời tuôn ra một cỗ hấp lực vô cùng to lớn.
Tấm lưới màu vàng khổng lồ kia mặc dù cũng cực kỳ huyền diệu, nhưng không cách nào có thể ngăn cản được cỗ hấp lực to lớn này, vừa tiếp xúc một cái, sau một tiếng gào thét đã bị hút vào trong đó, hơn nữa hiện ra bên trong rõ ràng đã bị quay cho nát bấy.
Lão già họ Dịch cả kinh, đột nhiên vỗ lên khối ngọc bội giắt bên hông.
Vật đó vang lên một tiếng, bỗng nhiên hóa thành một con Giao Long màu trắng, giương nanh múa vuốt lao thằng tới vòng xoáy.
Vòng xoáy màu vàng chỉ phát ra từng trận âm thanh, tiếp đó phù văn bay vọt ra liền lập tức lóe lên, cũng đem Giao Long hút vào trong đó.
Một lát sau, bên trong vòng xoáy vang lên tiếng nổ, Ngọc Bội bên hông lão giả không một tiếng động mà biến thành bột phấn.
Lần này sắc mặt lão giả họ Dịch thực sự đại biến rồi.
Tuy nhiên, mắt thấy vòng xoáy màu vàng không tiếp tục lao tới nữa, mà nhấp nhô mấy cái rồi xuất hiện ở phía trước đó không xa, lão già họ Dịch lại khôi phục lại sự bình tĩnh, hai tay bỗng đồng thời bấm niệm pháp quyết, sau lưng vang lên tiếng ” vù vù “, đột nhiên từ phía sau năm loại hào quang màu sắc khác nhau phát ra.
Vòng sáng bảo vệ năm màu này sau khi quay tít một vòng, đột nhiên hướng hư không trước người quét qua.
“Phốc” một tiếng, vòng xoáy màu vàng bị hào quang năm màu quét qua, lóe lên một cái không thấy đâu nữa.
“Ngũ Sắc Thần Quang! Ngươi là người của Ngũ Quang Tộc trong Phi Linh Tộc! ” Hàn Lập mặc dù trong nội tâm sớm đã có suy đoán, nhưng vừa thấy tình hình quỷ dị này vẫn không khỏi khẽ giật mình bật thốt ra.
“Ha Ha, không thể tưởng được đạo hữu lại có ánh mắt sắc bén như vậy, liếc mắt một cái đã đoán ra lai lịch của lão phu. Đã như vậy, tại hạ cũng không cần che giấu làm gì nữa, để cho các hạ thấy một chút sự lợi hại chính thức của Ngũ Sắc Thần Quang “. Lão già họ Dịch thấy Hàn Lập vừa nhìn đã gọi ra bổn mạng thần thông của chính mình, đầu tiên là có chút ngoài ý muốn, nhưng lập tức sắc mặt dữ tợn cuồng tiếu một trận.
Tiếp theo chỉ thấy hắn ngay tại chỗ xoay một vòng.
Trời quang bỗng vang lên một tiếng sét đánh!
Cùng lúc đó một quầng sáng năm màu tỏa ra, từ đó hiện lên một con Ngũ Sắc Khổng Tước*** lớn cỡ mấy trượng, nó ngửa đầu lạnh lùng quét qua Hàn Lập, hai con mắt tinh quang chớp động liên tục khiến cho người ta có một loại cảm giác toàn thân như bị đông cứng thành băng vậy.