“Chát!”
Chiếc roi da cắm vào người ông già Pease, gây ra một vết máu khác trên cơ thể ông ta.
Tổ Lâm hét lên chất vấn: “Thằng nhóc họ Trương đi đâu!
Nói!
Tay của ông già Pease bị sợi xích nâng lên và treo lơ lửng trên không, ông ta khẽ nhướng mị, liếc nhìn Tổ Lâm rồi nhắm mắt lại.
“Nếu lão già này không chịu nói, cứ trực tiếp giết ông ta, giết ông ta rồi, anh sẽ trở thành chủ nhân của hòn đảo này, từ bây giờ hoàn toàn có thể gọi hòn đảo này là đảo Hắc Ám”“
Châu Ninh ngồi một bên, cầm cái bấm móng tay cắt tỉa móng tay của mình.
“Đừng gấp” Tổ Lâm nhổ nước bọt: “Lão già này đã nhiều lần khoe khoang trước mặt tôi, không làm ông ta chịu thêm khổ, tôi không thoải mái, dù sao hòn đảo này từ hôm nay đã mang họ Tổ rồi”
“Tùy anh thôi” Châu Ninh hờ hững nhún vai: “Đại nhân đã chờ anh ở trên đó rồi, đừng chơi, đi lên gặp ngài đi”
“Được” Tổ Lâm gật đầu, tùy ý ném roi trong tay đi, nói với hai tên địa ngục hành giả bên ngoài phòng giam: “Kiếm cho lão già này chút thuốc đi, đừng để ông ta chết”
Trong sảnh ngoài lâu đài cổ trên Đảo Quang Minh.
Một gã đàn ông mặc áo choàng họa tiết da báo ngồi trên chiếc ghế sô pha lớn theo phong cách châu Âu, trước mặt anh †a là một khối tinh thạch màu đỏ to cỡ quả bóng rổ.
Gã đàn ông nhìn khối tinh thạch trước mặt bằng ánh mắt thèm thưồng, như thể đây là vật quan trọng bậc nhất trên cõi đất trời này.
“Cộc cộc cộc.”
Tiếng gõ cửa đại sảnh vang lên.
“Vào đi” Người đàn ông lên tiếng.
Tiếp đó, cửa đại sảnh bị đẩy từ bên ngoài vào, Tổ Lâm kính cẩn bước tới và quỳ một gối xuống: “Cấp dưới Tổ Lâm xin được gặp Cổ Vũ Thanh đại nhân”
“Cấp dưới?” Cổ Vũ Thanh lạnh lùng: “Anh biết cách dát vàng lên mặt quá nhỉ, ngữ anh mà cũng xứng làm cấp dưới của tôi sao?”
Tổ Lâm hơi ngượng ngùng, nhưng không dám hé răng.