Hộ vệ ngoài cửa phủ thành chủ với hắn mà nói có cũng như không.
Nhưng trong tích tắc đi vào phủ thành chủ kia, Dương Khai bỗng thấy cả người ấn lạnh, chỉ cảm thấy mấy đạo thần niệm cường đại vô cùng quét qua thân thể, nhoáng lên một cái rồi biến mất không thấy.
Tuy chỉ trong thời gian cực ngắn nhưng vẫn làm cả người hắn run lên, cả người toát mồ hôi lạnh.
Vài đạo thần niệm kia đều có thần niệm của cường giả Đế Tôn cảnh, hiển nhiên là đám người Tiêu Vũ Dương ở trong phủ thành chủ.
Trong đó vài đạo thần niệm chỉ tra xét hắn một chút liền thu về, nhưng có một đạo thần niệm một mực dẫn dắt hắn.
Dương Khai hít mũi, bước theo hướng thần niệm kia truyền tới, không bao lâu đã tới bên ngoài một gian sương phòng, hắn giơ tay lên, còn chưa kịp gõ cửa đã nghe được tiếng Cao Tuyết Đình từ bên trong truyền đến: – Vào đi.
Dương Khai nghe tiếng liền đẩy cửa bước vào.
Chính thấy Cao Tuyết Đình đang khoanh chân ngồi trên giường, đôi mắt đẹp sáng ngời đang nhìn mình.
Dương Khai toét miệng cười:
– Tiểu tử bái kiến Cao trưởng lão, không nghĩ tới ngày đó từ biệt lại gặp lại ở trong Phong Lâm Thành…ặc, Cao trưởng lão người làm gì?
Lời còn chưa nói hết đã thấy Cao Tuyết Đình vung tay lên, nguyên lực thoải mái tràn ra, cửa phòng ầm ầm đóng lại, ngay sau đó trong cả gian phòng đều trương khai một đạo kết giới vô hình bao phủ lấy toàn bộ sương phòng, ngăn cách nó với bên ngoài.
– Cẩn thận quá rồi à, cái này cũng phải mở kết giới? Một tiếng bất mãn từ một sương phòng khác vang lên, Tiêu Vũ Dương mở mắt lẩm bẩm: – Cao nha đầu đây là muốn làm gì, vốn muốn nhìn xem tiểu tử kia rốt cuộc có chỗ nào đặc biệt, chuyến này hỏng rồi.
Cùng lúc đỏ chư vị Đế Tôn Cảnh ở trong phòng cũng không ngừng bĩu môi, hiển nhiên đều đang theo dõi căn phòng của Cao Tuyết Đình liền bị ngăn trở.
Trong nhất thời, sương phòng hoàn toàn bị ngăn cách.
Khục…khục…
Dương Khai nuốt nước miếng, chẳng biết tại sao cảm thấy có gì không ổn.
– Cởi quần áo ra. Cao Tuyết Đình nét mặt không đổi ra lệnh cho Dương Khai.
– Hả? Dương Khai sắc mặt đại biến, kinh giọng:
– Chuyện này, chuyện này, không thích hợp lắm…
– Dài dòng cái gì. Cao Tuyết Đình hừ lạnh một tiếng, thấy Dương Khai lắp ba lắp bắp lập tức không nhịn được, cũng không thấy nàng có động tác gì, cả người lại bỗng đi tới trước mặt Dương Khai, sau đó liền đưa một tay bắt hắn tới.
Dương Khai chri cảm thấy bàn tay ngọc mảnh khảnh kia trong thoáng chốc biến thành năm ngón tay lớn như núi bao phủ lấy mình, không khỏi sinh ra một loại cảm giác muốn tránh cũng không thể được.
Ngay sau đó,cổ hắn căng lên liền bị Cao Tuyết Đình tóm lấy.
Sau đó, cả người hắn quay mòng mòng dưới tác động của ngoại lực, kèm theo xoay tròn, quần áo trên người nhanh chóng bóc bắn ra, trong chớp mắt hắn bị lột sạch chỉ còn lại có quần lót.
– Cao trưởng lão, dừng lại… Dương Khai thê lương kêu lên.
Cao Tuyết Đình ngoảnh mặt làm ngơ, giơ tay cho hắn ngừng lại, sau đó đưa một ngón tay chỉ ra như gió liên tiếp điểm vài cái huyệt trên người Dương Khai, đồng thời đôi mắt đẹp loé sáng, nhìn chằm chằm biến hoá trên thân thể hắn.
Con ngươi xinh đẹp quét qua các nơi trên thân thể Dương Khai.
Một lúc lâu sau nàng mới hơi gật đầu: – Tốt lắm, không có vấn đề gì lớn cả.
Dứt lời là lúc Dương Khai cảm thấy lực lượng trói buộc mình hầu như không còn.
Hắn một trận vừa lăn vừa trèo tới giường của Cao Tuyết Đình, cầm chăn quấn lấy người mình, run lẩy bẩy, bộ dáng tâm tình bị tổn thương to lớn.
Cao Tuyết Đình cười lạnh một tiếng: – Còn xấu hổ à?
Dương Khai mặt tái nhợt khoé miệng co quắp: – Cao trưởng lão người rốt cuộc làm gì đấy.
Hắn giờ mới hiểu Cao Tuyết Đình vì sao phải bày ra kết giới, cảnh tượng này nếu để cho người khác nhìn thấy, chỉ sợ dôc hết nước ba sông năm hồ cũng rửa không sạch.
Cao Tuyết Đình nghiêm mặt nói: – Tu vi của ngươi tiến triển với tốc độ quá nhanh, trước đó không lâu còn là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, giờ này không ngờ đã là lưỡng tầng cảnh, bổn cung chỉ kiểm tra một chút xem có hoạ ngầm gì không, ngươi cho là bổn cung muốn làm gì.
Lời vừa nói tới phần sau, mắt Cao Tuyết Đình loé lên một trận hàn quang, làm Dương Khai không rét mà run.
– Muốn kiểm tra cũng không cần như vậy chứ… Dương Khai vẻ mặt cầu xin.
– Nếu chỉ có thể tất nhiên không cần phải vậy. Nhưng bổn cung nghe n ói hôm nay có khí linh ma binh xuất thế, hơn nữa còn đuổi theo ngươi, bổn cung cần phải xác định cẩn thận ngươi có bị ma khí ăn mòn hay không.
– Ít nhiều gì vãn bối tuổi cũng không còn nhỏ, cũng chẳng phải trẻ con.
– Tuổi của bổn cung đủ để là bà cố tổ của ngươi, nhìn thân thể ngươi một chút có gì mà cuống lên. Nói tới đây khoé miệng nàng giương lên cười khẩy nói: – Tiểu tử bắp thịt cũng không tệ, xem ra thân thể cũng không tầm thường.
– Cao trưởng lão khen nhầm rồi. Dương Khai lau mồ hôi lạnh trên trán ngượng ngùng nói: – Kết quả thế nào?
– Kết quả cũng không tệ lắm. Cao Tuyết Đình nói đưa tay giơ lên vài cái đã bắt toàn bộ quần áo của Dương Khai trở về, sau đó ném cho hắn nói: – Tốc độ tấn thăng tuy rằng rất nhanh nhưng vẫn chưa xuất hiện dấu hiệu cơ sở không vững chắc, cũng không có dấu vết bị ma khí ăn mòn.
Dương Khai kinh khiếp nói: – Nếu như bị ma khí ăn mòn thì phải làm sao?
– Vậy ngươi bây giờ chính là người chết. Con ngươi phượng của Cao Tuyết Đình lạnh lùng nhìn hắn nói: – Thế nào, ngươi có lời gì cần nói với ta?
– Không có không có không có…tuyệt đối không có.
Dương Khai vội vàng xua tay trong lòng thầm hạ quyết tâm, bất kể như thế nào cũng không thể để cho Cao Tuyết Đình biết ma niệm bị phong ấn ở trong cơ thể mình, thậm chí ngay cả chiến binh ma đạo cũng ở trên tay mình.
– Tiểu tử cổ quái, có phải có chuyện gì gạt bổn cung hay không? Cao Tuyết Đình thanh âm lạnh lùng.
Dương Khai cười khổ nói: – Nào có chuyện gì, Cao trưởng lão hiểu lầm rồi.
Cao Tuyết Đình nhìn hắn chăm chú một hồi lâu sau mới nói: – Vậy tốt, nếu để bổn cung biết ngươi có gì dấu nhất định ngươi sẽ biết.
Dương Khai không dám lên tiếng nữa, chỉ trong chăn mặc lại quần áo.