Nhìn thấy người trước mặt hào phóng như thế, gã sai vặt hưng phấn híp mắt, vội vàng nhảy lên sau đó đi dẫn đường.
Đại đạo phù điêu là cường giả chúa tể bằng vào lĩnh ngộ ba ngàn đại đạo của mình khắc lên, có ẩn chứa ý nghĩa đại đạo, có trợ giúp lớn với người khác, còn chưa tới trước mặt đã nhìn thấy sân nhỏ chồng chất đầy người, mỗi người có thực lực nửa bước chúa tể, bọn họ đang tập trung tinh thần quan sát phù điêu, đôi mắt không nháy cái nào.
Cho dù trong sân có không ít người nhưng không phát ra âm thanh, mỗi người đều ngồi ở ở vị trí của mình lĩnh ngộ đại đạo hữu dụng với bản thân.
– Chúng ta ở đây đi.
Nhìn sang phía trước một chút, phát hiện phía trước đã chất đầy không còn vị trí trống, lúc này gã sai vặt mang mấy cái bồ đoàn tới sau đó ngồi sau đám người.
Phù điêu không biết dùng khoáng thạch gì điêu khắc mà thành, phia trên có vô số đường vân hết sức nhỏ, những đường vân này hội tụ hình thành ba ngàn đại đạo.
Những đại đạo này đầu đuôi tương liên, có phần tương tự Chủ Tể Phù Ấn, hình thành một vòng tròn đặc thù cho người ta mỹ cảm khác, chỉ cần nhìn lên một cái, bất kể là ai cũng cảm thấy đây là bức tranh xinh đẹp nhất thế gian, bất cứ cái gì cũng không sánh bằng.
Khó trách có thể có nhiều người m chìm trong đó như vậy, mị lực của đại đạo với tu luyện giả mà nói là vô cùng vô tận.
Mặc dù Nhiếp Vân chưa lĩnh ngộ ba ngàn đại đạo viên mãn nhưng có được ba ngàn đan điền, hắn cũng không xa lạ gì với thứ này, xem một hồi không còn hứng thú.
Quay đầu nhìn về phía đám người Cổ Ung, chỉ thấy bọn họ đã hoàn toàn trầm mê trong đó, dường như quên đi bản thân mình là ai.
– Tông chủ, đây là một ít cao cấp nguyên khí đại đạo phù, ngươi cầm dùng để quan sát phù điêu, ta tùy tiện đi ra ngoài dạo một lúc.
Tinh thần hình thành chấn động tiến vào trong đầu Cổ Ung, cũng làm hắn tỉnh táo lại, bàn tay đưa tới mấy chục tấm nguyên khí đại đạo phù.
Không có những vật này, người khác không có khả năng cho ngươi quan sát phù điêu, nhưng cho nhiều lại sợ bị người khác ngấp nghé, mấy chục miếng vừa vặn có thể kiên trì tới khi tam giới chiến trường mở ra.
Một khi chiến trường mở ra, cho dù bọn họ không đi, Thiên Nhất Các cũng đuổi bọn họ đi.
Bàn giao một câu, Nhiếp Vân đi ra bên ngoài.
Thiên Nhất Các là trụ sở lớn nhất của thành Tam Giới, trong đó không thiếu cao thủ ở lại, tùy tiện liếc mắt nhìn, Nhiếp Vân nhìn thấy ba nửa bước chúa tể đại tam trọng.
Những cường giả này bình thường đều lánh đời không xuất ra, cố gắng tìm kiếm cơ hội đột phá, bây giờ nghe đến tam giới chiến trường mở ra, tất cả đều xuất hiện.
– Vị khách quan kia, ngươi không xem phù điêu, hẳn là muốn tham gia tam giới giao lưu hội a, không bằng ta mang ngươi đi qua.
Sai vặt dẫn đường vừa rồi nhìn thấy Nhiếp Vân không xem đại đạo phù điêu, hắn đi tới vui vẻ chào đón.
Hắn làm việc buôn bán, căn cứ tình huống của khách quan mà định.
– Tam giới giao lưu hội?
– Ân, thành Tam Giới tổ chức giao lưu hội, do rất nhiều cường giả trong tam giới tạo thành, thực lực yếu nhất cũng là nửa bước chúa tể trung tam trọng, bọn họ sẽ lấy bảo vật của mình ra trao đổi, có lẽ bên trong có đồ ngươi muốn.
Gã sai vặt vội nói.
– Còn có thịnh hội như thế, Ân, không tệ, mang ta đi xem đi!
Đôi mắt Nhiếp Vân sáng ngời.
Vừa rồi xem qua một vòng, cũng không phát hiện bảo vật gì làm cho hắn động tâm, loại giao lưu hội này có cấp bậc cao hơn hàng quán ven đường, có lẽ có thể đào được bảo vật hữu dụng với hắn.
Không nói thứ khác, nếu như có thể mua sắm một ít tiểu thế giới luyện hóa dung nhập nạp vật thế giới, tất nhiên có thể giúp thực lực của hắn tăng lên lần nữa.
Dung nhập tiểu thế giới càng nhiều, nạp vật thế giới càng rộng rãi, không gian càng vững chắc, thực lực của hắn cũng càng cường đại!
Hiện tại tình hình kinh tế của hắn có nguyên khí đại đạo phù nhiều vô số kể, chênh lệch chính là nội tình.
– Mời đi bên này, giao lưu hội này cần thực lực đạt tới nửa bước chúa tể trung tam trọng, không biết đại nhân…
Trong mắt gã sai vặt mang theo ý hỏi thăm.