Xoạc … xoẹt …
Thanh âm quần áo bị bị xé rách vang lên, một đầu tuyết lang từ phía sau đánh tới, Thu Liên trốn tránh một cách rất chật vật. Một đầu tuyết lang khác lại càng thêm giảo hoạt, từ phía sau lưng tập kích, móng vuốt quét trúng lưng Thu Liên liền mang một mảng lớn quần áo. Phía sau lưng Thu Liên để lại một vết cào thật sâu, máu tươi chảy đầm đìa.
Bên ngoài, bầy sói ngửi thấy mùi huyết tinh, lúc này mỗi con đều nóng nảy muốn động, nhưng không một con nào dám nhúc nhích. Cả bầy sói đều nhìn về phía Tuyết Lang Vương. Trong mắt chúng mang theo sự kính sợ, không dám tự tiện hành động.
Vết thương trên người Tinh Mông đang không ngừng đổ máu. Móng vuốt sói so với cương đao còn muốn sắc bén hơn, chỉ cần trúng một trảo trên người sẽ lưu lại một đạo vết máu. Cho dù ngoại công của hắn cũng đã tu luyện có mấy phần hỏa hầu thế nhưng đối diện với mấy con lang tinh thú vây công cũng không có khả năng chống lại, lượng máu đổ ra cũng rất nhiều. Lúc này sắc mặt của hắn rất tái nhợt nhưng vẫn cắn răng đánh nhau chết sống với lang tinh thú.
Một đầu tuyết lang lao tới, Tinh Mông sử dụng hết ưu thế về tốc độ cố gắng trốn tránh nhưng là ngay khi hắn đạp chân lên một nhánh cây, thân thể đột nhiên lảo đảo. Đầu lang tinh thú phía sau phối hợp hết sức ăn ý, Tinh Mông vừa lảo đảo sắp ngã tuyết lang liền xông lên, đẩy ngã Tinh Mông xuống đất, cái miệng rộng đầy răng nanh há ta chuẩn bị cắn thẳng xuống cổ Tinh Mông.
Đúng lúc lang tinh thú chuẩn bị cắn đứt cổ Tinh Mông thì Tuyết Lang Vương đột nhiên phát ra dị động, tru lên một tiếng. Con lang tinh thú kia vừa nghe thấy thanh âm của Tuyết Lang Vương, lập tức đình chỉ động tác, ngừng lại đột ngột, đôi mắt lang gắt gao tập trung vào Tinh Mông, chỉ cần hắn hơi có vọng động, liền cắn đứt cổ họng của hắn.
Ngay lúc bị con lang tinh thú đẩy ngã, Tinh Mông đã trở nên tuyệt vọng, cũng không cố gắng chống cự, chậm rãi đợi tử vong thế nhưng hắn đợi nửa ngày cũng không thấy răng nanh của con lang tinh thú cắn xuống, chỉ thấy một đôi mắt như tử thần tập trung vào hắn, răng nanh cách cổ họng của hắn chỉ có mấy tấc, hắn tin tưởng chỉ cần hắn vọng động, kết cục đương nhiên chính là bị cắt đứt cổ.
Mà đồng thời ở bên kia, Thu Liên dưới sự vây công cường lực của hai con lang tinh thú, cũng bị một con lang tinh thú đè lên người. Nhưng khi con lang tinh thú mới chuẩn bị cắn đứt yết hầu Thu Liên thì Tuyết Lang Vương cũng đồng dạng tru lên một tiếng, con tuyết lang này cũng đình chỉ động tác ngay lập tức.
Hiện tượng cực kỳ quỷ dị, làm cho Tinh Mông và Thu Liên cảm giác cổ quái, cũng chỉ là dã thú thôi, chẳng lẽ Tuyết Lang Vương có trí tuệ thông minh tới mức cũng biết bắt tù binh sao?
Đúng lúc này cái mũi của Tuyết Lang Vương dùng sức đánh hơi khắp nơi giống như đang tìm kiếm cái gì đó rất hấp dẫn.
Trong lòng Vân Thiên Hà lo lắng, hắn vừa đến phía trong rừng cây liền cảm ứng được vị trí của Tinh Mông, và lại nghe được tiếng đánh nhau của Thu Liên, còn có tiếng sói tru. Nhưng giờ phút này, hắn lại thấy tất cả đột nhiên im bặt không còn bất cứ động tĩnh nào nữa.
Trong lòng hắn có chút bi thương, cũng có chút phẫn nộ. Chẳng lẽ, mấy người Tinh Mông cùng sóng vai bên cạnh mình, giết người rồi lại bị người truy giết nhưng cũng không có việc gì phát sinh. Thế mà hiện giờ lại phải táng thân trong miệng mãnh thú ở Xà Bàn này. Hắn tuyệt đối không thể nào chấp nhận được việc đó, nếu Tinh Mông thật sự đã chết rồi, hắn cho dù phải liều mạng, cũng phải vì bọn họ trả thù.
Giết sạch tất cả tinh thú trên ngọn núi này!
Lúc này hai mắt Vân Thiên Hà đã trở nên đỏ bừng, tinh linh chi khí phóng ra bao bọc khắp toàn thân hắn. Trong cơ thể toàn bộ tinh khiếu cũng sáng lên, cùng ánh sao trên bầu trời tương giao hô ứng. Giống như là một vầng sáng di động, lao nhanh về phía mới phát ra thanh âm của hai người Tinh Mông.
Trong mắt hai người Tinh Diệu và Thu Phi hiện lên một tia bi thống. Bọn họ biết rất có khả năng hai người Tinh Mông và Thu Liên đã gặp nạn. Nhưng mắt thấy bộ dáng của thiếu chủ, trong lòng bọn họ thầm quyết định, nếu thiếu chủ thật sự bất chấp bản thân dính vào nguy hiểm, cũng phải báo thù cho hai người Tinh Mông thì nhất định bọn họ sẽ dùng toàn lực để đưa thiếu chủ thoát khỏi nguy nan trước.
Trong lòng bọn họ suy nghĩ, từ trước đến nay thiếu chủ luôn là người giữ vững lý trí. Nhưng lúc này thiếu chủ lại trở nên điên cuồng, dù cho bọn họ khuyên can thế nào cũng không được, cũng chỉ có thể dùng phương thức khác. Đợi sau khi thiếu chủ tỉnh táo lại sẽ không giống như bây giờ – gần như hoàn toàn mất đi lý trí.
Hai người liếc nhau một cái sau, từ trong mắt đối phương có thể nhận thấy được ý đồ của nhau và cũng chỉ cần liếc mắt một cái đã có phân công cụ thể. Trong ánh mắt Thu Phi đã hiện lên quyết tâm tử chiến.
Nhưng mà, ngay khi Vân Thiên Hà hoả tốc chạy như điên đuổi tới địa điểm phát ra tiếng động thì hắn nhìn thấy một bầy tuyết lang đang đứng vây quanh một vị trí. Vị trí đó chính là nơi hai người Tinh Mông và Thu Liên bị hai con lang tinh thú hạ gục. Nhưng hàm răng sắc nhọn của chúng cũng chưa cắn xuống, hai người Tinh Mông và Thu Liên vẫn chưa chết. Mà bên kia, con Tuyết Lang Vương với hình thể, bộ dáng to lớn hơn hẳn so với các con lang tinh thú khác đang dùng một loại ánh mắt đánh giá nhìn hắn.
Chẳng lẽ Tinh Mông bị bắt giữ sao?
Một màn này, làm cho trong lòng Vân Thiên Hà cảm giác quỷ dị, ý niệm kỳ quái đó cũng đột nhiên xuất hiện.
Grào …
Ngay lúc Vân Thiên Hà định tiếp cận bầy sói, lúc này con Tuyết Lang Vương đột nhiên tiếp tục gầm nhẹ một tiếng. Bầy sói chung quanh nhanh chóng tản ra tạo hình một lối đi thẳng tắp, cả đàn sói tập trung ánh mắt lên người Vân Thiên Hà.
– Thiếu chủ, không được lại đây, ngài không phải là đối thủ của Tuyết Lang Vương, chạy nhanh lên.
Tinh Mông mắt thấy Vân Thiên Hà chạy lại đây, ánh mắt nhìn Tinh Diệu, hiện lên một chút thất vọng, liền rống lớn nói.
Grào!
Bất quá Tinh Mông vừa giãy dụa con lang tinh thú đang đè lên người hắn đột nhiên rống lên một tiếng, răng nanh mở rộng tiến đến gần cổ họng của hắn nhưng vẫn không cắn xuống. Tinh Mông biết, con lang tinh thú tựa hồ là đang cảnh cáo hắn.
Trái tim Vân Thiên Hà như mắc nơi cổ họng, hắn nhìn thấy đầu lang tinh thú kia chuẩn bị cắn xuống thì muốn xông lên trước chém giết, nhưng thấy con tuyết lang không thực sự cắn xuống thì cũng không có vọng động ra tay. Lúc này hắn rốt cục cũng đã khôi phục bình tĩnh, chuyển mắt nhìn con Tuyết Lang Vương.
Mà ánh mắt của Tuyết Lang Vương cũng đúng lúc hướng Vân Thiên Hà nhìn lại, ánh mắt một người một thú chạm nhau lập tức xuất hiện một cảnh kỳ dị. Trong lòng Vân Thiên Hà cực kỳ kinh ngạc, chỉ là một Tuyết Lang Vương mà thôi. Tại sao có thể có ánh mắt như thế, kia giống như là một vị trí giả đã sống nhiều năm, nhìn ánh mắt của nó mang theo một ít đánh giá, còn có một chút hưng phấn, cũng không có cảm giác như trong tưởng tượng của Vân Thiên Hà: tham lam và hung tàn.
Lúc này Tuyết Lang Vương hướng về phía Vân Thiên Hà gầm nhẹ một tiếng, liền chậm đi đến gần Vân Thiên Hà. Cái mũi dùng sức đánh gơi.
– Thiếu chủ!
Tinh Diệu lúc này cũng đã đi tới, che trước người Vân Thiên Hà, nhưng một con lang tinh thú khác lại xông lên. Mấy con lang tinh thú cũng lập tức di chuyển vây quanh ba người Vân Thiên Hà làm thành một vòng tròn, chỉ để một đường cho Tuyết Lang Vương đi tới.
Lang, quả nhiên là sinh vật rất có linh tính cùng trí tuệ, huống hồ là linh thú đã mở ra linh trí, trải qua một lần tiến hóa: tuyết lang tinh thú. Mà con Tuyết Lang Vương trải qua ba lượt tiến hóa, thì càng không cần phải nói.
Trong lòng Vân Thiên Hà khiếp sợ cực độ, đây là bầy dã thú thông minh nhất mà hắn đã từng gặp từ trước đến giờ, thậm chí so với Vân Bôn và Vân Tường của hắn còn muốn thông minh gấp trăm lần.
Lúc này Tuyết Lang Vương càng ngày càng tiếp cận gần Vân Thiên Hà. Lúc này lòng bàn tay hai người Tinh Diệu và Thu Phi đã ướt đẫm mồ hôi, Vân Thiên Hà cũng không khá hơn chút nào. Đây chính là vương giả của bầy tuyết lang a. Trên người nó mang theo uy áp, khí thế của tiên thiên cao thủ làm cho Vân Thiên Hà cảm thấy áp lực rất lớn.
Dù sao đây là một con dã thú, cũng không phải nhân loại!
Nếu như là nhân loại hắn cũng không e ngại cổ uy áp thế này, nhưng dã thú lại bất đồng, bởi vì ngươi không biết làm cách nào để trao đổi với nó. Hoặc là lập tức quyết một trận tử chiến, không địch lại thì bị chúng nuốt vào, hoặc là liền thử cùng Tuyết Lang Vương câu thông.
Nhưng mà cùng một con Tuyết Lang Vương câu thông? Giờ khắc này trong lòng Vân Thiên Hà cảm thấy rất là cổ quái!