Người phía sau vừa nghe thấy liền cùng lúc thay đổi sắc mặt.
“Dìu hắn.”
Minh Thù muốn giao Nhạn Dẫn cho Dương Kỳ, nhưng Nhạn Dẫn lại gắt gao túm lấy y phục nàng.
Minh Thù im lặng một lúc: “Thôi khỏi.”
Nàng vươn tay cởi y phục của Nhạn Dẫn, để lộ ra vết thương phía sau, mũi tên kia đã hoàn toàn biến mất, giờ này chỉ còn lại vết thương sâu đến tận xương và khí đen quanh quẩn xung quanh vết thương.
Dương Kỳ thấy kinh hãi vội vàng đưa tay áp lên vết thương của Nhạn Dẫn, nỗ lực ép ma khí ra ngoài. Nhưng không những không ép được ma khí này ra ngoài, ngược lại còn đi vào trong.
“Ưm…”
Nhạn Dẫn hừ nhẹ một tiếng, dường như càng khó chịu.
Hắn khó khăn nói: “Đừng lộn xộn, đây không phải ma khí bình thường.”
Nghe vậy, Dương Kỳ nhanh chóng thu tay về.
Dương Kỳ có chút khẩn trương: “Nhạn Dẫn sư tôn, đây là ma khí gì bây giờ phải làm sao?”
Ma khí bình thường còn có thể ép ra được, nhưng đây không phải bình thường.
Hắn không biết giải quyết như thế nào. Mồ hôi trượt từ gương mặt xuống đến cằm Nhạn Dẫn rớt trên tay Minh Thù.
“Trước tiên hãy áp xuống.”
Nhạn Dẫn lấy ra một lọ thuốc trong tay áo đưa cho Minh Thù: “Tạm thời sẽ không khuếch tán nhanh như vậy.”
Minh Thù im lặng bôi thuốc cho Nhạn Dẫn, thuốc bột màu trắng rắc vào miệng vết thương, cả người Nhạn Dẫn đều co lại, Minh Thù ôm hắn có thể cảm nhận rõ ràng.
Minh Thù dừng lại một chút, chờ phản ứng Nhạn Dẫn giảm bớt mới tiếp tục bôi thuốc.
Trong lòng Dương Kỳ lo lắng, nhanh chóng động não đưa ra đề nghị:
“Huyền Cơ sư tôn, chúng ta đưa Nhạn Dẫn sư tôn quay về tông môn sư phụ sẽ có cách.”
Đệ tử như bọn họ không có cách nào ép loại ma khí này ra. Về phần Huyền Cơ sư tôn, căn bản không cần nói đến, ngoại trừ thân phận của nàng cao hơn bọn họ, tuổi tác và kiến thức không chừng còn chẳng bằng bọn họ.
Minh Thù còn chưa lên tiếng, Nhạn Dẫn đã lắc đầu trước: “Trở lại cũng vô dụng, chưởng môn sư huynh ở đây cũng không làm gì được những ma khí này.”
“Vậy làm sao bây giờ?”
Dương Kỳ gấp đến đỏ cả mắt: “Thời gian ma khí ở trong người càng dài thì càng khó thanh trừ. Nhạn Dẫn sư tôn…”
Có lẽ Nhạn Dẫn biết ma khí trong cơ thể hắn có gì đó không giống, nhưng hắn không muốn nhiều lời:
“Các ngươi tự sắp xếp đi, ta muốn nghỉ ngơi.”
“Sư tôn…”
Minh Thù phất tay, lúc này Dương Kỳ mới không lên tiếng.
Nhạn Dẫn tìm một vị trí thoải mái trong lòng Minh Thù, dựa vào nàng nhắm mắt lại.
Tay Minh Thù khoác bên hông hắn phòng khi hắn ngã xuống, nàng cúi người dán bên tai Nhạn Dẫn:
“Nhạn Dẫn, tốt nhất là ngươi đừng để lộ sơ hở. Nếu để ta phát hiện ngươi cố ý bị thương, ta đảm bảo ngươi cả đời này cũng không muốn bị thương nữa.”
Nhạn Dẫn không có phản ứng gì, dường như đã ngủ mất. Minh Thù vươn tay sờ mặt nạ của hắn, đầu ngón tay lạnh như băng xẹt qua mặt nạ, sau đó nhẹ nhàng nâng lên.
Nhạn Dẫn thở dài đè tay Minh Thù lại,không có nói: “Sư muội, nhìn mặt của ta rồi thì sau này ngươi sẽ phải chịu trách nhiệm.”
Minh Thù buông tay: “Vừa nãy ta nói ngươi nghe thấy không?”
Nhạn Dẫn cười khổ: “Tình huống lúc đó nếu ta không cứu ngươi, người bị thương chính là ngươi, ta không muốn ngươi bị thương.”
Hắn nghiêng gò má: “Ngươi muốn nghĩ thế nào cũng được, dù sao…”
Hắn muốn nói lại thôi, cuối cùng dứt khoát im lặng. Minh Thù nhìn lại, hơi thở của hắn đã ổn định, đoán chừng lần này là ngủ thật.
Minh Thù vươn tay sờ vết thương một chút, Nhạn Dẫn như bị đau nhích lại gần trong lòng nàng. Minh Thù nhìn chằm chằm Nhạn Dẫn lộ ra nửa sườn mặt, ánh mắt mơ màng. Ngay cả Hài Hòa Hiệu Hiệu cũng không rõ lúc này ký chủ nhà nó đang nghĩ gì.
Một lúc sau, Minh Thù rời mắt, nàng vươn tay xoa xoa bụng ngửa đầu nhìn sắc trời dần tối.
Trẫm đói quá! Vừa nãy mới ra tay, bây giờ lại còn không có cơm ăn.