Người cô yêu cũng đã về nước, vậy… bây giờ anh là gì đây?
“Thiên Nhược, Thiên Nhược! Chúng ta về nhà đi, em khó chịu.”
“Em… Được, chúng ta về nhà.”
“Hai người ở chung?”
“Cô ấy là người đã thu nhận tôi, là vợ sắp cưới của tôi, sao lại không thể.”
Hàn Thiên Nhược ôm cô quay trở lại thang máy. Cánh cửa cứ như thế khép chặt, ngăn cách trong và ngoài. Dường như cũng đang ngăn cách một thứ tình cảm cấm kỵ nào đó còn day dứt.
…—————-…
“Đậu mé Truy Bạch! Sao anh chọn cái thang máy gì mà kì cục thế. Sao thang máy cứ đứng yên thế này?”
Giang Lục tức tối nhìn thang máy lơ lửng giữa không trung mà lòng cứ thấp thỏm không yên.
Truy Bạch mím môi.
“Hầu hết các thang máy bị ngừng hoạt động rồi. Chỉ còn duy nhất một cái vẫn đang hoạt động.”
Tống Diệp quan sát hệ thống hoạt động của quán bar U Cốc trên điện thoại mở miệng báo cáo.
“Sao có thể như thế?” Truy Bạch cuộn tay thành nắm đấm gằn giọng: “Chắc chắn có ai đó đang giở trò. Xử lí gọn đi, đừng để chậm trễ thời gian.”
“Được.” Giang Lục nhận lấy điện điện từ Tống Diệp xâm nhập hệ thông giám sát. Quả nhiên là đã bị người nào đó giở trò. Kì này mày chết với ông.
“Ting!” Thang máy sau khi được kích hoạt hoạt động, đến tầng bảy tự động mở ra.
Ba người vội vàng rời khỏi thang máy nhưng ngay lập tức ngỡ ngàng khi nhìn tập thể mấy người ở phía trước.
“Ngài Lăng.”
Tống Diệp là người phát hiện ra Lăng Cung đang đứng sát bên thang máy bên cạnh cứ như người mất hồn mà nhìn đăm đăm vào cánh cửa thang máy trước mặt.
Truy Bạch cùng Giang Lục khiếp hồn quay qua, quả nhiên thấy một bóng đen lạnh lẽo sát ngay gần đó. Sao nhìn anh đáng sợ thế.
“Đường Trạch, Dạ Phong. Ở đây không còn cần chúng ta nữa. Giao người lại cho Mabel đi.”
Đường Trạch lườm mắt nhìn Tử Sinh một cái. Dạ Phong liếc người đàn ông mặc áo kẻ sọc một cái rồi quay người.